Mùi hương nồng nặc của tì.nh d.ụ.c phảng phất trong căn phòng ngủ tối tăm.
Judith mệt mỏi nằm vật ra giường. Cô không mặc gì, thân thể tr.ần trụi của cô lộ rõ, nhưng cô chẳng còn gì, thậm chí không còn chút sức lực hay ý thức nào để lấy thứ gì đó che thân mình.
'Uhg, ah! Dừng lại, tôi... van xin anh! Haa!'
Toàn thân cô tê dại, đặc biệt phần eo cứng đờ của cô hoàn toàn như đang bị mất cảm giác. Ngay cả trong tình huống này, cô vẫn bị nỗi sợ hãi bao trùm, ngày mai sẽ ra sao?
Đột nhiên cô cảm thấy căn phòng vô cùng lạnh lẽo.
"Derrick, làm ơn, làm ơn... Ư ư! Ah!"
"Làm ơn? Ta phải làm thế nào đây?"
"Dừng lại, Ah, dừng lại đi. Khó chịu quá…"
Cô không biết đã bao lâu trôi qua. Trời đã sập tối, ngay cả mặt trăng cũng bị mây che khuất.
Vì cô đã đi tìm anh lúc ăn tối, nên có lẽ người hầu gái đang đợi Judith.
"Ta đã nhịn đói hơn một tuần rồi."
"Huh, uhh... ! Ahhh!:
Vừa xoay người sang một bên, thì hai chân Judith tự nhiên mở rộng. Chất lỏng ẩ.m ướ.t mềm mại lại chảy ra từ cửa độ.ng của mình, dường như nó vẫn đang mở rộng vì bị dư.ơng v.ật tàn bạo của anh hành hạ.
Do anh xu.ất ti.n.h liên tục khi đ.â.m sâu vào tận cùng cô trong suốt quá trình gi.ao h.ợ.p. Cho đến bây giờ, khi anh dùng ngón tay khu.ấy độ.ng bên trong l.ỗ nh.ỏ của cô thì chất lỏng đặc quánh mới tuôn ra dữ dội.
'Trong khi nàng nói ghét điều đó, thì chỗ đó của nàng lại cứ si.ết ch.ặt lấy ta... nàng đang ngại sao, vợ?'
Giá mà lúc đó cô còn chút sức lực, thì cô đã đấm vào mặt anh ta rồi. Đến hiệp thứ ba, dường như toàn bộ sức lực của cô đã cạn kiệt, nhưng cơ thể cô vẫn phản ứng theo ý muốn bởi vì anh liên tục kí.ch thí.ch kho.ái c.ảm của cô.
Vì vậy, dư.ơng vậ.t của Derrick cũng trở lên cươ.ng c.ứ.ng nhiều lần và cứ thế anh lại liên tục đ.â.m vào.
“Nàng ngủ rồi sao?”
Đột nhiên, tấm ga trải giường hơi nghiêng. Judith mở mắt, đôi mắt đang nhắm nghiền bỗng chốc mở ra. Khác với cô, Derrick - người đang mặc áo choàng đang nhìn xuống cô với điếu xì gà trên môi.
Cô vẫn không thể tin nổi. Sự thật rằng người đàn ông này lại là một "ác quỷ".
“Ta không biết cơ thể của nàng có ổn không.”
“Nếu anh hỏi như vậy thì thực sự anh là người không có lương tâm.”
Giọng nói nhỏ xíu của cô nghẹn lại vì cổ họng khô khốc. Đó là vì cô cứ hét lên khi anh không hề nghỉ ngơi trong suốt cuộc â.n á.i.
Derrick cười lớn rồi đắp chăn lên người cô.
“Lúc đầu, ta tự hỏi tại sao con người lại hút thứ gì đó như thế này.”
Anh hít thật sâu điếu xì gà rồi thở ra. Làn khói mờ ảo tưởng chừng như vô hình lại lan tỏa khắp phòng ngủ. Một mùi hương k.ích th.ích lan tỏa trong không khí. Judith nằm xuống, lặng lẽ nhìn anh.
Gương mặt người đàn ông được ánh trăng lặng lẽ chiếu rọi, mang theo chút gì đó xa lạ. Thực sự, anh trông rất giống chồng cô vào ban ngày. Phải chăng vì cô biết anh không phải là người chồng đã khuất của mình?
Bầu không khí xung quanh anh thật khác biệt, đến mức càng nhìn anh, cô lại càng tự hỏi tại sao mình lại nhầm lẫn anh với chồng mình.
“Nó khá gây nghiện đấy, nàng biết không.”
Derrick ngồi vắt chéo chân, giọng nói khá nhỏ nhẹ. Khi tư thế thay đổi, bộ ngực rắn chắc của anh đã lộ ra qua khe hở rộng của chiếc áo choàng. Người đàn ông này trông vô cùng g.ợi c.ảm, ngay cả khi chỉ có hình bóng mờ ảo. Nhìn anh một cách ngây ngô, Judith đột nhiên mở miệng.
“Lúc nãy… anh có nhắc đến chuyện gì đó. Rằng một con quỷ khác đã nhốt anh vào trong cơ thể chồng tôi. Tại sao hắn lại làm vậy?”
Đó là câu hỏi mà cô vẫn giữ trong lòng suốt thời gian qua, ngay cả khi cô bị cuốn vào khoảnh khắc bối rối bởi dư.ơng v.ậ.t của anh và quan hệ tình dục.
Derrick rút điếu xì gà ra khỏi miệng, quay đầu về phía cô. Tầm nhìn của cô mờ đi trong giây lát vì làn khói dày đặc bao phủ quanh anh.
Cô cảm thấy anh như một sinh vật huyền bí dường như chỉ xuất hiện trong truyện thần thoại.
Anh hơi cong khóe miệng khi ánh mắt họ chạm nhau.
"Hannibal - phụ tá của ta, luôn ghen tị với ta. Bởi vì ta là một thuần huyết cấp cao, trong khi hắn ta chỉ là một đứa con lai."
Cấp bậc cao và dòng máu con lai. Đó chỉ là những từ mà cô không thể hiểu nổi. Điều đáng kinh ngạc là ngay cả trong thế giới "ác quỷ" của anh, thì cũng có một khái niệm về thứ bậc tương tự như phụ tá.
Đó là bằng chứng cho thấy những sinh vật được gọi là "ác quỷ" thực sự đang sống và sở hữu trí thông minh như bất kỳ con người nào khác.
"Ta đã biết từ lâu, tên khốn đó muốn leo lên địa vị của ta. Sau đó hắn phản bội ta trong cuộc chiến Trăm Năm vừa rồi. Mẹ kiếp, ta không ngờ hắn lại giở trò bẩn thỉu như vậy, trói linh hồn ta vào thân xác loài người."
“Một, một cuộc chiến sao?”
Mặc dù chỉ mới nghe qua, Judith vẫn giật mình đến mức dựng tóc gáy vì sợ hãi khi nghe thấy từ này. Từ khi cô sinh ra, Đế quốc Tireur chưa từng sảy ra chiến tranh.
Derrick bắt lấy tay cô, rồi cười lớn khi chứng kiến sự ngạc nhiên của cô.
"Cuộc chiến đó diễn ra ở thế giới của Quỷ, nên loài người không cần phải lo lắng. Dù ban đầu có muốn, ta e rằng cũng không thể."
Nhìn anh trả lời câu hỏi của cô mà không chút do dự, có vẻ như anh không phải đang bịa ra chuyện này…… Derrick càng mở miệng thì anh càng giống như một sinh vật đến từ một chiều không gian khác.
Én.