“Vì ta bị mắc kẹt trong cơ thể này.”
“Anh bị mắc kẹt… ai đã nhốt anh ở đó?”
Derrick, người đang kiên nhẫn trả lời câu hỏi của cô, đột nhiên cau mày nhìn cô. Với vẻ mặt như thể anh không thích điều này lắm.
"Ta không muốn trả lời một cách ngoan ngoãn như vậy đâu, mỗi khi ta trả lời nàng, nàng..."
Derrick đưa tay nâng cằm cô lên, bàn tay nhanh chóng trượt xuống, nhẹ nhàng chạm vào bộ ng.ự.c được che phủ một cách mỏng ma.nh.
“Trừ khi nàng cởi quần áo ra hoặc làm gì đó tương tự.”
Gọng nói đó cho thấy anh không có ý định sẵn sàng trả lời cô nếu cô không cởi quần áo ra.
"Sao vậy? Có phải anh không tin lời tôi? Tôi sẽ làm theo ý anh mà"
“Dù sao thì ta cũng muốn tin lời vợ ta. Nhưng biết đâu được, nghe ta nói thêm thì nàng lại bỏ chạy thì sao? Con người vốn dĩ đã xảo quyệt và tham lam rồi.”
"Nhưng những con quỷ như ta còn độc ác hơn chúng nhiều." Anh thì thầm nói thêm, rồi cười.
Judith không biết nói gì. Thái độ của anh cho thấy anh thực sự thích tình hình hiện tại.
“Ma quỷ là vậy. Ta đã giao kèo với nàng, nên ta sẽ rất kỹ lưỡng. Ta sẽ nói cho nàng, nhưng ta phải nhận lại một thứ.”
Nghĩ lại thì, mặc dù đã nói về buổi yết kiến hoàng gia với Hoàng đế ngày hôm đó, nhưng anh chỉ hy vọng nhận được phần thưởng thay vì lặng lẽ ở đó vì cô.
“Ta nghĩ rằng những câu chuyện mà ta sẽ nói ra lúc này có giá trị tương đương với việc cởi bỏ quần áo của vợ ta?”
Mặc dù đích thân tiết lộ mình không phải chồng cô, nhưng anh vẫn liên tục gọi Judith là "vợ ta". Đến lúc này, cô không biết ai mới thực sự là kẻ xảo quyệt.
Judith lặng lẽ nhìn người đàn ông đang dùng chồng mình làm 'mặt nạ'. Lời anh nói rằng anh là quỷ vẫn chưa hoàn toàn đáng tin. Nhưng việc anh sử dụng ma thuật và những chuyện đã xảy ra với anh cho đến nay - đặc biệt là việc hồi sinh sống lại - không thể dễ dàng giải thích trừ khi anh thực sự là quỷ.
Hơn nữa, những cuộc trò chuyện này dường như có liên quan đến lý do tại sao chồng cô lại sống lại, nên Judith sẽ không dừng lại ở đây và phải tìm hiểu về anh cho đến cùng.
“… Được rồi. Vậy thì trước tiên hãy nói cho tôi biết ai đã nhốt anh vào đó.”
“Ta đã nói rõ với nàng rồi. Vợ ta phải cởi váy trước đã.”
Judith muốn từ chối ngay lập tức, nhưng cuối cùng cô cũng bỏ tay đang ch.e ng.ực ra, cô lo lắng rằng mình sẽ phá hỏng mọi tiến triển trong cuộc trò chuyện mà cô đã cố gắng hết sức để kéo dài cho đến bây giờ.
Vì vẫn chưa đủ với anh nên cô trực tiếp cởi hai chiếc cúc còn lại và c.ởi chiếc váy ra.
Ánh mắt như rực lửa của anh bắt đầu hiện rõ. Cô chỉ mặc một chiếc áo ló.t, nên ánh mắt táo bạo của anh như mũi tên xuyên thẳng vào làn da trần trụi của cô.
“Kẻ đã nhốt ta trong cơ thể này là 'Hannibal,' một con quỷ có cấp bậc thấp hơn ta.”
“Cấp bậc thấp hơn anh?”
"Nếu muốn nghe câu trả lời của ta thì hãy c.ởi phần còn lại ra."
Anh nhẹ nhàng chạm vào áo cô và thì thầm.
'Đây chẳng phải chính là sự cá.m d.ỗ của một con quỷ thực sự sao?'
Judith vội vàng cởi bỏ áo lót ra, cô tự hỏi liệu anh có chần chừ điều gì khi cô đã cởi hết mọi thứ, kể cả váy. Rồi anh liền liếm môi. Anh đúng là một tên bi.ến th.ái hạ đẳng.
"Ha, chết tiệt. Ta không nghĩ mình có thể kiềm chế được chút nào, vậy nên ta có thể vừa nói vừa m.út ng.ực cô một chút được không?"
“Anh, anh điên rồi sao?”
“Sao, dù ta có ăn hết một lúc hay ăn dần dần thì cũng như nhau thôi.”
Anh đột nhiên kéo eo cô sát vào mình, miệng lẩm bẩm những lời vô nghĩa. Anh bắt đầu vùi mặt vào ng.ực Judith và không ngừng liếm láp hai nú.m v.ú nhô ra sắc nhọn của cô. Lần này, Judith thậm chí không thể hét lên được nữa, đành lấy tay che môi lại.
“Ah…..!”
Cảm giác khi anh m.út chúng hoàn toàn khác so với khi cô mặc quần áo. Anh càng dùng cái lư.ỡi thô ráp của mình đảo qua đảo lại như thể đang ăn chúng, khiến cho hai n.ú.m v.ú đỏ thắm của cô càng dựng đứng lên.
“Ha….. ừm.”
Một người lạ mặt đang m.út ng.ực cô. Kho.ái cả.m đến từ việc đó mãnh liệt đến mức không thể kiểm soát. Lư.ỡi anh di chuyển một cách vô cùng tinh quái.
Derrick m.út n.úm v.ú cô, thậm chí còn phát ra tiếng m.út như trẻ con đang b.ú sữa.
“Nàng không hỏi câu hỏi tiếp theo sao?”
Anh hỏi với giọng nói hơi nghẹn lại khi anh đưa nú.m v.ú của cô vào miệng. Nụ cười của anh dịu dàng lan tỏa trong cách anh nói. Judith, hơi thở hổn hển, cuối cùng cũng tỉnh táo lại khi nghe giọng anh và mở miệng lắp bắp.
"Sao,... sao tự nhiên anh lại làm thế này? Mới nãy thôi mà, ahhh...!"
“Ta không nghe thấy nàng nói gì cả.”
Mỗi khi cô tiếp tục nói, anh sẽ ngắt lời cô bằng hành động vu.ốt v.e đ.ầu v.ú cô, cắn nhẹ rồi dừng lại, mỗi lần như vậy, cô lại cảm nhận được một cơn rùng mình lạnh lẽo lại chạy dọc từ đỉnh đầu đến tận ngón chân.
“Cho đến thời gian trước…… Anh vẫn ổn…… Ah!”
Rõ ràng là anh vẫn ổn khi cô gặp anh ở phòng làm việc vào ban ngày. Anh có lý trí để phân biệt đúng sai. Nhưng đến tối, anh lại nhốt mình trong phòng ngủ, và khi Judith xuất hiện thì chẳng phải anh đã hoàn toàn mất lý trí sao?
“Hừm. Nàng có để ý không?”
Anh cười khúc khích, rời môi khỏi ng.ực cô và dùng ngón tay kỳ lạ kích thích nú.m v.ú cô. Judith cúi mặt xuống, mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập.
“Có hai lý do. Thứ nhất, càng gần đêm bản năng của quỷ càng mạnh mẽ.”
Những ngón tay của Derrick vuốt ve đ.ùi cô, rồi giống như một dây leo, bắt đầu xâ.m nhập vào nơi bí mật bên trong cô.
“Thứ hai, là vì nụ hôn của ta với vợ ta.”