Hai giờ sau khi Vinsen rời đi, Judith xuống phòng ăn để ăn tối, cô kiểm tra xem chiếc ghế đối diện với mình có trống không.
“Chồng ta đâu?”
Cô hỏi trước khi ngồi xuống ghế, và người hầu gái đang phục vụ đồ ăn đã nhanh chóng trả lời.
“Tôi đã báo với ngài ấy rằng bữa ăn đã được chuẩn bị, nhưng ngài ấy vẫn chưa hồi đáp.”
'Thật lạ.'
Có điều gì đó kỳ lạ. Suốt tuần qua, anh không hề bỏ bữa, và thường là người đầu tiên xuống đợi cô với nụ cười trơ trẽn trên môi.
Judith nhìn chiếc ghế trống với vẻ mặt vô hồn rồi quay gót đi về phía cửa phòng ăn.
“Ta sẽ đến phòng ngài ấy và gặp riêng ngài ấy, nên hãy chuẩn bị đồ ăn.”
“Vâng, thưa ngài”
Cô rời khỏi phòng ăn, rồi đi lên tầng hai. Judith vừa quyết định được chuyện giường chiếu của họ trong phòng ngủ, điều mà anh cứ nhắc đi nhắc lại khá thường xuyên.
Cô cũng nhận thức được việc họ cần phải ngủ chung để có người kế nhiệm.
Nhưng sau khi tiễn Vinsen đi, thì cô lại không thể gặp lại anh. Bởi cô không đủ can đảm để đối mặt với anh, do dư âm của nụ hôn vẫn còn in sâu vào tâm trí cô. Mỗi khi nhớ lại cảm giác của nụ hôn kỳ lạ đó, thì cô lại không thể kiềm chế được mà tim cứ đập thình thịch một cách không ngừng.
Bên ngoài cửa sổ, bầu trời màu cam đã biến mất, cảnh vật xung quanh cũng dần mờ ảo. Những ngọn đèn treo trên tường ngoài hành lang soi sáng bên trong dinh thự, vốn đã tối mịt. Bước đi trên hành lang mờ ảo, cô nhớ đến đôi mắt đỏ của chồng mình, không hiểu sao bỗng dưng lạnh sống lưng.
'Nghĩ lại thì, chuyện đó là sao?'
Giờ thì cô đã thấy rõ đến mức không thể coi đó là "ảo giác". Đôi đồng tử ấy đã chuyển sang màu đỏ thẫm. Lẽ ra cô nên hỏi anh thêm một lần nữa khi anh lảng tránh câu hỏi của cô. Nhưng cô không có thời gian để làm vậy vì mọi chuyện diễn ra quá đột ngột trong một khoảng thời gian ngắn.
Đến trước phòng làm việc của anh, cô cẩn thận gõ cửa. Đúng như người giúp việc đã nói, bên trong không có tiếng trả lời.
“Derrick.”
Cô gõ thêm một lần nữa, nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Nếu là người hầu, thì cô đã bỏ đi rồi, nhưng Judith là chủ của ngôi nhà, và cô không ngần ngại nắm lấy tay nắm cửa.
“Tôi vào đây.”
Sau khi thông báo, cô cẩn thận mở cửa. Cô chỉ thấy một ngọn đèn duy nhất trong phòng làm việc của anh đang sáng, nhưng cô không cảm thấy có sự hiện diện nào của anh trong phòng. Căn phòng tối mịt tạo nên bầu không khí có phần ảm đạm.
Judith bước vào, đóng cửa lại sau lưng rồi nhìn xung quanh. Mặc dù vẫn có thể nhìn được phần nào nhờ ánh sáng mờ ảo, nhưng bên trong phòng làm việc dường như không có ai. Chân cô vô thức hướng về phía phòng ngủ của anh, nơi thông với phòng làm việc.
'Mình phải làm gì nếu chẳng may anh ấy không có ở đó?' Judith lo lắng khi mở cánh cửa phòng ngủ lớn.
Phòng ngủ của anh tối hơn phòng làm việc. Nguồn sáng duy nhất là chiếc đèn treo ngoài cửa sổ. Không hiểu sao bên trong lại vô cùng lạnh lẽo. Không nhìn rõ bên trong, cô nhíu mày cho đến khi nhìn thấy ai đó đang ngồi trên sàn, lưng dựa vào giường.
“Derrick?”
Chỉ có một người duy nhất có thể làm được điều đó trong phòng ngủ này. Chính là chồng cô. Dù còn ngập ngừng gọi, Judith vẫn tin chắc đó là anh, nên cô bước đến chỗ anh. Rồi chân cô giẫm phải thứ gì đó, và cô nghe thấy một tiếng rắc.
'Cái gì vậy?'
Cô không nhìn rõ vì xung quanh tối mịt, nên cô cúi người xuống và mò mẫm trên sàn nhà. Cô phát hiện ra một vật sắc nhọn, đó là một mảnh vỡ từ khung tranh bị vỡ.
“Tại sao lại thế này…”
Giống như tấm kính, nhiều mảnh vỡ nằm rải rác khắp sàn. Cảnh tượng thật kinh hoàng, như thể một cơn bão vừa ập đến và càn quét khắp phòng. Judith đặt những mảnh vỡ của khung tranh xuống và nhanh chóng tiến lại gần anh.
"Anh ổn chứ? Chuyện gì thế này... AH!"
Ngay khi cô quay lại nhìn cảnh hỗn loạn xung quanh, cô liền hét lên kinh ngạc vì có một lực mạnh đã túm lấy cổ tay cô.
Rầm.
Chỉ sau khi ngã xuống, cô mới nhận ra mình đã ngã lên giường anh. Judith, người vẫn còn đang run rẩy, tái mét khi nhìn thấy một bóng đen đang đè mình xuống.
Khuôn mặt hiện ra dưới ánh sáng mờ ảo ngay sau đó là của chồng cô, Derrick. Nhưng trông anh có gì đó khác lạ so với thường ngày. Ánh mắt anh dường như mất đi sự tập trung, khiến tim cô đập thình thịch vì bất an.
“Ừm!”
Nỗi lo lắng của cô chưa bao giờ là sai. Đôi mắt run rẩy của anh như đang dần dần tiến lại gần cô, và ngay sau đó, anh ngấu nghiến đôi môi cô chỉ bằng một cú tấn công. Judith giật mình và bắt đầu vùng vẫy, nhưng anh đã tóm lấy cả hai cổ tay cô và đè xuống giường. Anh mạnh đến nỗi cô cứ ngỡ mình bị một vật kim loại cứng rắn giữ chặt.
“Uh! Der —rick! Cái gì…… Haa!”
Vừa mở miệng, thì chiếc lư.ỡi của anh đã luồn vào bên trong. Judith không biết nói gì, nắm chặt tay khi lư.ỡi anh lướt qua cô.
“Dừng lại—dừng lại……!”
Judith cố gắng hết sức để thoát ra nhưng lại giật mình bởi một cảm giác lạ lẫm len lỏi từ đầu ngón chân. Rồi, một cảm giác kí.ch thích khó hiểu bắt đầu bùng cháy trong cơ thể cô.
Lý trí của cô nhanh chóng biến mất khi cơ thể dần chìm đắm trong kho.ái c.ảm. Cảm giác như thể tâm trí và cơ thể đang hoạt động tách biệt.
Judith nghĩ rằng những gì đã xảy ra trong phòng làm việc của anh trước đó sẽ lặp lại, và cảm thấy lạnh sống lưng.
Anh đang gặm nhấm môi cô như thể đang nhai thức ăn, rồi quay đầu lại và bắt đầu đi xuống. Judith cứng đờ người trước hành động của anh khi anh liế.m cổ và cắn xương quai xanh của cô.
Mặc dù cô cứng đờ như đá, nhưng Derrick vẫn tiếp tục đi xuống không ngừng nghỉ. Chẳng mấy chốc, tóc anh đã tiến đến ng.ực Judith. Ngay lúc đó, cô đột nhiên bị nỗi sợ xâm chiếm, và cô hoàn toàn quên mất cách thở.
“…….Ah!”
Derrick cắn vào n.ú.m v.ú nhô ra ngoài lớp áo của cô. Sau đó, anh vùi mặt vào ng.ực cô, rồi thè lưỡi ra m.út vòng quanh nú.m v.ú. Khi hoàn toàn bị nước b.ọt của anh làm ướt đẫm, thì nú.m v.ú cô bắt đầu trở nên cư.ơ.ng c.ứng,
“Ư…… hhhh.”
Tầm nhìn của cô trở nên trắng xóa vì cảm giác như điện giật lần đầu tiên trong đời, một cảm giác rất khác biệt. Có lẽ còn hơn thế nữa, sau nụ hôn của họ.
Đôi chân cô, vốn đã dang rộng và đặt giữa hai chân anh, giờ đây đã quằn quại. Váy của cô bị vén lên vì những động tác của anh, để lộ cả bắp chân, nhưng Judith không hề để ý vì cô hoàn toàn tập trung vào cảm giác đang dâng lên từ lồng ng.ực, nơi đã trở nên nh.ạy c.ả.m.
Derrick liên tục liếm n.ú.m v.ú cô bằng chiếc lưỡi rồi nhẹ nhàng chạm vào chúng. Judith cảm nhận được sự kí.ch thí.ch từ mép váy và nổi da gà khắp người. Dĩ nhiên, những cơn nổi da gà này là do kho.ái c.ả.m chứ không phải do khó chịu.
“Ahh, dừng lại, dừng lại…!”
Anh đặt tay trực tiếp lên phần trên váy của cô và chạm vào qua lớp quần áo, và cảm thấy không hài lòng. Thấy vậy, Judith gỡ tay anh ra và vội vàng đẩy anh ra.
“Ha, dừng lại đi… Tại sao anh lại làm vậy?!”
Khó khăn lắm mới ngăn được đôi môi anh sắp sửa hôn cô tùy thích, Judith cố gắng kiểm tra đồng tử của anh và thấy chúng dường như đã bị nhòe đi. Không hiểu sao tình trạng của anh lại kỳ lạ đến vậy.
Cô - người đang trong cơn khủng hoảng, nhận ra đây không phải lúc thích hợp để làm vậy, nên cô định rời khỏi giường.
Nhưng trước khi cô kịp làm vậy, thì anh đã tóm lấy eo cô và một lần nữa đặt cô trở lại vị trí cũ.
“Derrick!”