Bầu trời trong xanh bỗng chuyển sang xám xịt, những tia chớp vàng lóe lên vài lần xuyên qua những đám đám mây u tối. Những giọt nước bắt đầu đổ xuống mặt đất lạnh lẽo ngay sau khi đám tang bắt đầu.
Những người đưa tang ngước nhìn bầu trời như đang hòa vào không khí tang lễ, mỗi người đều trò chuyện bằng những giọng điệu khác nhau. Giữa những tiếng ồn ào, bầu không khí u ám càng trở nên nặng nề hơn khi những giọt nước từ trên trời rơi xuống.
Giữa ánh mắt của họ đều hướng về phía người phụ nữ đội mũ nhung đen, trên đầu phủ một tấm mạng che mặt. Phần đuôi váy đen tuyền của cô ta thì bị gió thổi tung. Nhìn từ xa, cô ta trông giống như một tử thần mang đến cái chết.
“Thật tội nghiệp…. Ở cái độ tuổi còn quá trẻ như vậy.”
“Nữ công tước chắc hẳn đang rất đau buồn.”
Những tiếng thì thầm to nhỏ, nhưng chỉ toàn là những lời an ủi hời hợt. Không có một lời nào thực sự chân thành đối với cô.
Thực tế, điều mà họ thực sự tò mò chính là suy nghĩ của Nữ công tước ngay lúc này. Bởi họ đều biết rõ mối bất hòa giữa Công tước và vợ, vốn đã lan rộng khắp thủ đô.
Giữa những đôi mắt cay nghiệt hướng về cô thì con người ấy vẫn không hề nhúc nhích.
Cỗ quan tài đen tuyền, khắc hình thánh giá và được đặt xuống nền đất đã đào sâu. Ánh mắt của Nữ Công tước nhìn người chồng của mình một cách lạnh lẽo như những giọt nước mưa từ trên trời rơi xuống.
"Thưa phu nhân." Một trong những hiệp sĩ thân cận của chồng cô gọi cô bằng giọng điệu khá nhỏ nhẹ.
Mãi một lúc thì Nữ Công tước mới ngẩng đầu lên. Cô đội mũ nên không thể nào bị mưa tạt vào mặt được, nhưng mí mắt bà ướt như thể bị ngâm trong hồ. Khuôn mặt cô khiến những người nhìn thấy đều cảm thấy thương cảm.
Cô chỉ gật đầu mà không nói một lời nào. Bốn hiệp sĩ bắt đầu phủ đất lên nắp quan tài. Họ liên tục xúc đất dường như không hề bị kiệt sức.
Sau khi Nữ công tước-Judith lau sạch những giọt nước trên má, cô nhìn chằm chằm vào chiếc quan tài đang dần bị chôn vùi bằng đôi mắt lạnh lẽo.
'Anh ấy thực sự đã chết...'
Judith không thể thư giãn trong suốt đám tang.
Khi tang lễ kết thúc, dường như cô sẽ phải chịu rất nhiều trọng trách to lớn, thực sự là một việc vô cùng mệt mỏi.
Sau khi buổi lễ an táng kết thúc, Judith bỗng quay người lại. Cô phải đối diện với những ánh mắt của họ dành cho cô. Tuy vậy, cô vẫn lướt qua những gương mặt và quan sát biểu cảm của họ thật kỹ.
Những người phụ nữ, tuy mang vẻ mặt buồn bã, nhưng không hiểu sao vẫn không giấu được sự tò mò và hiếu kỳ. Những vị quý tộc này khó lòng mà rời mắt khỏi Judith xinh đẹp và đáng thương.
“Tôi thực sự biết ơn tất cả mọi người đã đến dự tang lễ.”
Cô vô cùng chán ghét khung cảnh xung quanh, giọng cô bắt đầu run rẩy. Tuy nhiên, chẳng ai thắc mắc gì cả.
Thật nhẹ nhõm. Sau khi tiễn các quý tộc trở về, Judith bước vào dinh thự, cởi chiếc mũ đang đội. Rồi nàng nhanh chóng đưa nó cho người hầu gái đang đi theo cô.
Mái tóc được chải chuốt gọn gàng của cô buông dài xuống eo. Mái tóc bạch kim ánh bạc nổi bật dưới ánh đèn. Cô cũng bắt đầu tháo đôi găng tay lụa đen và chiếc trâm cài hình lông vũ đeo trước ngực dưa cho người hầu gái.
“Vứt hết đi. Dù sao thì ta sẽ không bao giờ dùng lại nữa.”
“Tất cả-tất cả những thứ này sao ạ?” Cô hầu gái hỏi, mắt mở to vì ngạc nhiên.
Judith gật đầu rồi đi thẳng lên cầu thang.
Bước chân không chút do dự của cô bỗng dừng lại một lúc.
Hôm nay, việc chôn cất chỉ để làm trò cho mọi người xem, nhưng khi mọi chuyện lắng xuống, cô sẽ cho đào nó lên ngay lập tức, và sẽ vứt nó đi bất cứ nơi nào trên núi Kemel phía sau dinh thự.
Nếu ai đó biết được ý định của cô thì họ sẽ nghĩ cô là một người phụ nữ lạnh lùng, vô cảm, nhưng Judith không quan tâm.
Chỉ vì người chết là chồng cô, chứ không phải cô. Nếu cô là người chết, chồng cô chắc chắn cũng sẽ làm điều tương tự như vậy. Thực ra, hành động của cô còn tốt đẹp hơn những gì anh ta sẽ làm. Vì hận vợ mình, anh ta có thể sẽ không tổ chức tang lễ cô.
'Tạm biệt, Derrick.'
Judith lại tiếp tục bước đi. Hiện giờ chỉ còn tiếng giày cao gót của cô lách cách trong hành lang lạnh lẽo.
Hôm nay, chồng cô, Derrick Vaisil, đã thực sự qua đời.
Én.