Nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ máy bay, trong đầu Tố Tố vẫn mơ mơ hồ hồ, hai người họ cứ như vậy mà bỏ lại tất cả mọi thứ để bay về quần đảo Maldives xinh đẹp kia.
Sáng sớm hôm đó, Chung Bình lay cô tỉnh dậy từ trên giường, khi anh nói đến Maldives cô vẫn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Nhưng thật không ngờ, cô vừa mới rửa mặt mũi xong, thì anh đã kéo một chiếc vali cực lớn đứng trước mặt cô. Tố Tố nhất thời đứng ngây ra một lúc, hoá ra mấy lời lúc nãy anh nói là thật! Chung Bình đã sớm lên kế hoạch một cách hoàn hảo, anh muốn cho cô một tuần trăng mật hoàn mỹ nhất.
Tố Tố bất an nhìn Chung Bình đang ngồi ở bên cạnh mình, “Anh nói ngày hôm nay chị Như sẽ đến tìm em.”
Chung Bình khẽ hừ một tiếng như thay câu trả lời, anh chuyên chú khẽ vuốt ve các ngón tay của cô.
“Vậy… vì sao không cho em mang theo điện thoại?” Anh cố ý để điện thoại của cô ở nhà, nói rằng không muốn bị ai đó quấy rầy.
Chung Bình vòng tay ra sau cổ cô, nhẹ nhàng kéo cô lại, để đầu cô tựa lên vai anh, “Tố Tố, đừng lo, cô ta tìm người đơn giản chỉ muốn chất vấn với tố khổ thôi. Trước tiên cứ để cho cô ta nếm mùi đi đã, sau khi trở về sẽ giải quyết, Long Sính cũng sẽ không ra tay quá ác đâu.” Người trong lòng anh bỗng cứng đờ, “Anh nói cho em biết, rốt cuộc chị Như xảy ra chuyện gì rồi?”
Chung Bình khẽ kêu lên, muốn cô không quan tâm đến người khác, thực sự là quá khó khăn, “Cô ta cho người đàn ông kia mượn tiền là thả nước trôi sông rồi, anh ta đã có vợ.” Tố Tố chợt căng thẳng, nhanh chóng ngẩng đầu lên trừng mắt với anh, “Anh đã biết hết?”
“Đinh Như yêu tiền như vậy, nên dạy bảo cô ta một chút, đàn ông sao có thể vô duyên vô cứ phung phí tiền cho phụ nữ cơ chứ.” Chung Bình khẽ cười.
Sắc mặt cô trầm xuống, “Đưa điện thoại cho em.” Bất kể chị Như có đáng ghét thế nào, cô cũng không thể thấy chết mà không cứu được.
Chung Bình xoè hai tay ra, “Điện thoại di động anh cũng không mang theo.” Tố Tố mở lớn hai mắt, làm sao có thể chứ! Chung Bình vô tội gật đầu, “Anh không muốn ai quấy rầy chúng ta cả.” Câu trả lời của anh nhất thời lại làm cô tức giận, sao anh có thể làm mấy cái chuyện ngu ngốc như vậy chứ, chỉ vì không muốn người khác tìm thấy mình, mà ngay cả điện thoại di động cũng không thèm mang!
Chung Bình cười trộm trong lòng, điện thoại không đem theo là sự thật, nhưng anh đã có chuẩn bị sẵn rồi, khi họ đến Maldives sẽ mượn điện thoại của bạn anh, đến lúc đó tự nhiên sẽ có cách liên lạc với người trong nhà thôi. Chẳng qua, tạm thời anh không thể để cho Tố Tố biết, không thì cô lại chỉ lo cho người khác, không để ý tới anh.
“Được rồi, đến nơi rồi nghĩ cách, anh đồng ý với em, sẽ đảm bảo cho cô ta không có việc gì.” Chung Bình khẽ ôm cô, an ủi người vợ vẫn còn đang buồn bực của mình một chút. Tố Tố cong môi, “Nếu chị Như mất đi số tiền kia, nhất định sẽ điên lên mất.”
Chung Bình nhìn đôi môi mê cười đang cong lên kia, trong lòng khẽ run, anh cúi đầu dịu dàng ngậm lấy, chậm rãi hút hết cả sự kinh ngạc lẫn hương hoa lan dịu dàng phảng phất trên người cô, từ từ làm cho nụ hôn càng thêm sâu.
Bên tai anh đột nhiên truyền đến những tiếng thở gấp mập mờ rất nhỏ làm cho toàn thân anh giống như bị một luồng điện chạy xẹt qua, cả người căng thẳng. Bàn tay không nhịn được mà giơ ra vuốt ve cổ cô, đem cả đầu cô dán chặt mình hơn, lưỡi nóng như lửa điên cuồng xâm nhập vào trong cái miệng thơm tho, làm cho không khí càng lúc càng ái muội. Anh rất yêu cảm giác được hưởng thụ hương vị ngọt ngào mềm mại này, rốt cục anh cũng cảm nhận được hết những lời mà Dịch Nam đã từng nói với anh, thế nào là chỉ có cảm giác động tâm với một người, mỗi giây mỗi phút trong đầu đều là hình bóng của cô ấy, nhìn thấy cô liền không nhịn được muốn ôm, ôm vào trong ngực lại nhịn không được mà khẽ hôn cô ấy, nhưng càng hôn lại càng không kìm lòng được muốn thân mật thêm. Sự mong muốn chiếm giữ mãnh liệt ấy đôi lúc cũng làm anh thấy sợ, nhưng lúc này cô đang ở bên cạnh, mềm mại tựa vào trong lòng anh, sự tốt đẹp chân thật này làm cho trái tim anh ngập tràn hạnh phúc.
Anh tham lam mút lấy môi cô, rõ ràng thấy cô vì ngượng ngùng mà cả khuôn mặt và cổ đều đã đỏ hồng lên, thậm chí ngay cả da thịt lộ ra ngoài cổ áo cũng hiện lên màu đỏ hồng mê người ấy. Từ góc độ của anh nhìn xuống, phần rãnh giữa ngực cô lại như ẩn như hiện mấy dấu hôn nhợt nhạt tuyên bố sự chiếm hữu của anh, trong lòng anh lại thấy thoả mãn và vui sướng đến vô hạn. Rốt cục cô đã hoàn toàn thuộc về anh, người phụ nữ vừa thiện lương vừa kiên cường này đã có thêm họ của anh, cảm giác này thực sự quá đỗi tuyệt vời!
Lúc Tố Tố cảm giác mình sắp hít thở không thông, thì anh mới nhẹ nhàng buông cô ra. Cô chậm rãi mở mắt, nhìn gương mặt anh tuấn của anh đang gần trong gang tấc, đôi mắt màu nâu thâm trầm loè loè chiếu sáng, trên đôi môi khêu gợi vẫn còn vẽ ra một nụ cười đầy tà ý. Trong lòng bỗng thấy lộp bộp một chút, anh thực sự rất đẹp trai. Cô đỏ mặt nhanh cúi đầu, trên môi vẫn còn cảm giác đau đớn, nhưng trong tim lại vì sự rời xa của anh mà nổi lên một chút mất mát. Ôi, từ lúc nào cô đã trở nên thế này, thật là xấu hổ, lại còn có thể lưu luyến mọi sự đụng chạm của anh.
Chung Bình nhìn thấy rõ ràng cô đang ngượng ngùng, anh vui vẻ ôm cô càng chặt hơn, “Từ giờ trở đi, trong trái tim em, mắt em tất cả đều chỉ có thể là anh thôi. Anh cũng sẽ đối xử thật tốt với em.” Tố Tố khẽ liếc mắt nhìn anh, quá bá đạo. Chung Bình dán gần bên tai cô, đè thấp giọng nói, “Anh sẽ dùng cả thân thể này đền cho em.” Tố Tố nhịn không được xì một tiếng nở nụ cười, vừa giơ tay lên muốn đánh anh một cái, lại nhìn thấy vẻ mặt đầy ý tứ sâu xa của anh. Trong lòng cô run lên như bừng tỉnh, hoá ra lời của anh còn có ẩn ý khác. Ầm, tất cả máu của cô dường như đều chạy hết về phía trên, cả khuôn mặt nhanh chóng đỏ như cà chua chín, anh…..tư tưởng không trong sáng!
Chung Bình ra sức ôm chặt cô vào trong lòng, thoải mái cười thật to, lồng ngực mãnh liệt rung động làm cho cả mặt cô cũng rung theo. Tố Tố cắn môi, đem cả mặt mình chôn sâu trong ngực anh, căn bản không dám nhìn đến phản ứng của những người xung quanh nữa. Những người xung quanh họ thì đã sớm bị sự hạnh phúc và ngọt ngào của hai người làm cho cảm thấy hâm mộ mà phải nở nụ cười.
Chuyến bay dài đằng đẵng, vì vậy Chung Bình hoàn toàn trêu đùa Tố Tố để riết lấy thời gian.
–
Rốt cục cũng đến được quần đảo lãng mạn nhất Ấn Độ Dương, Maldives. Chung Bình nhìn Tố Tố đang kích động không thôi, cũng thấy thoả mãn một chút. Chính xác là anh muốn cho cô một tuần trăng mật khó quên nhất. Nhìn lên bầu trời trong vắt và biển xanh rầm rì, trong lòng mọi người đều không tránh khỏi rung động, giống như tất cả mọi phiền não và ưu sầu đều bị gột rửa sạch sẽ, hoàn toàn không còn nữa.
Hai người họ tiếp tục đi bằng tàu đến một đảo nhỏ, nghỉ ở khách sạn trong đó. Chung Bình làm xong tất cả mọi thủ tục, liền ôm Tố Tố đi vào phòng, cho người phục vụ một chút tiền tip, người kia cũng nhanh chóng rời đi.
Chung Bình quay lại ôm Tố Tố vẫn còn đang đứng ngẩn ngơ ở ngoài cửa, vui vẻ hỏi, “Có thích không?” Tố Tố kích động đến mức nói không ra lời, liên tục gật đầu, khách sạn này thực sự rất đẹp.
Cả căn phòng này được xây ngay trên mặt biển, tất cả đều được đóng bằng những tấm gỗ đan xen với nhau. Mặc dù nhìn từ bên ngoài có vẻ rất đơn giản, nhưng thật ra ở bên trong mọi thứ lại vô cùng đầy đủ. Hơn nữa điều khiến cô cảm thấy thực sự phấn khích chính là, sàn nhà trong phòng đều là thuỷ tinh công nghiệp trong suốt, từ đó có thể nhìn thấy mọi thứ dưới biển không sót một thứ gì, thậm chí còn có thể thấy đám san hô đang uốn lượn trong nước, và cả những đàn cá đang bơi lội xung quanh. Nước biển gợn sóng, hiện lên một màu xanh lam nhàn nhạt, làm cho người ta càng nhìn càng thấy thích.
Ở ngay chính giữa phòng có đặt một chiếc giường đôi rất to, có lẽ là do anh đặt phòng dùng trong tuần trăng mật, nên khách sạn đã cố ý dùng những cánh hoa hồng xếp thành một hình trái tim thật to đặt ở trên giường, ga trải màu trắng thuần khiết càng làm nổi bật lên sự diễm lệ của chúng. Phòng tắm được thiết kế theo kiểu lộ thiên, ở ngay bên phải căn phòng có một chiếc bồn tắm rất to, không hề có một bức tường nào bao quanh để che chắn, trên vách gỗ đối diện còn có gắn một chiếc cửa sổ rất lớn, có thể vừa tắm vừa tựa vào đó, phóng tầm mắt nhìn ra biển khơi. Bởi vì cả căn phòng này ngoại trừ cửa ra vào còn có lối thông ra, thì cả ba phía vây lại đều là biển, cho nên vị trí đặt phòng tắm cũng không cần phải lo lắng sẽ bị người khác nhìn lén, không những thế cô có thể rõ ràng nhìn thấy bầu trời cao xanh và biển rộng ngút ngàn nữa. Những thiết kế này thật sự lãng mạn nhưng cũng vô cùng táo bạo.
Chung Bình ôm cô đi đến sun deck ở bên ngoài phòng (là khoảng sân để tắm nắng) đem cô đặt lên lan can, “Sau này chúng ta sẽ mua một biệt thự ngay gần biển nhé?” Thấy trong mắt cô tầng tầng đều là cảm động, anh mới biết cô thật sự yêu biển đến bao nhiêu.
Ánh mắt cô ngấn nước, dán trên mặt anh, khẽ gật đầu, “Chung Bình, đừng tốt với em như vậy, em rất sợ.” Càng có quá nhiều hạnh phúc vây đến, cô lại càng cảm thấy sợ hãi mất đi. Từ nhỏ mọi thứ đối với cô luôn dễ dàng biến mất nên cô không bao giờ có quá nhiều hy vọng xa vời, cô luôn cẩn thận giấu đi những hạnh phúc nho nhỏ ấy, nhưng vẫn luôn không ngừng nói với chính mình, càng tham lam muốn chiếm giữ thì sẽ càng mất đi nhiều hơn, mà hiện tại, hạnh phúc mà Chung Bình đem đến đã vượt qua quá nhiều sự chờ đợi của cô rồi, cô sợ thực sự rồi sẽ có một ngày, ông trời sẽ lấy lại đi tất cả những gì mà cô đang có.
Chung Bình đau lòng ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, “Vì vậy, em cũng phải đối tốt với anh. Tố Tố, anh biết trong lòng em luôn lo lắng, em luôn hoài nghi có nên hưởng niềm hạnh phúc này không, chỉ vì em sợ lúc nào nó cũng có thể biến mất. Anh cũng không thể cho em một lời hứa vĩnh viễn, anh chỉ hy vọng có thể dùng hết sức mình để cho em vui vẻ, cho em hạnh phúc. Đừng nghĩ đến tương lai xa xôi, chỉ cần nhớ kĩ hiện tại, nhớ kĩ những ngày tháng anh luôn ở bên cạnh em, mọi hạnh phúc này đều là của em, và sẽ mãi mãi thuộc về em.” Tố Tố chỉ có thể cảm thấy trái tim mình đang không ngừng nhảy lên, có lẽ đây là những lời lãng mạn nhất mà Chung Bình từng nói với cô, cũng là một sự bảo đảm chân thật nhất của anh. Ai cũng không thể đoán trước được tương lai, chỉ cần cảm thấy hài lòng với ngày hôm nay, ngày mai, chính là ngày hạnh phúc nhất.
Tố Tố ngẩng đầu lên nhìn anh, “Hiện tại em rất hạnh phúc.” Nét dịu dàng trên khuôn mặt anh luôn có thể dễ dàng làm cho cô say đắm, anh có một bề ngoài xuất sắc, khiến cho người ta phải hâm mộ về gia thế của mình, thế nhưng lại luôn chấp nhất với tình cảm chân thành tha thiết, người đàn ông như vậy bảo cô làm sao có thể buông tay được đây.
Chung Bình giương môi lên, mỉm cười khẽ hôn lên khoé môi cô, “So với em anh còn tham lam hơn, anh muốn em hạnh phúc hơn nữa, mỗi ngày đều muốn có thể ôm lấy em, hôn em, thậm chí mong em mỗi ngày đều quấn quít lấy anh.” Tuy rằng họ đã trở thành vợ chồng, nhưng cô vẫn không quen thể hiện tình yêu của mình. Mỗi lần anh lơ đãng ngẩng đầu lên, đều có thể vô tình phát hiện cô đang trộm nhìn anh rồi khi bị anh bắt gặp lại nhanh chóng quay đầu đi nơi khác. Tuy rằng trong lòng cũng rất vui vẻ, nhưng anh vẫn mong cô có thể trực tiếp chăm chú nhìn thẳng anh, anh thích nhìn cô sùng bái và say mê anh.
Tố Tố đỏ mặt nhìn lại, “Em quấn quýt lấy anh, làm sao anh làm việc được?” So với cô, anh còn dính người chặt hơn ấy.
Chung Bình cắn nhẹ lên mặt cô, “Em nuôi anh.” Giọng nói nhẹ nhàng từ từ biến mất trong nụ hôn của hai người. Mọi sự ngượng ngùng chống lại của cô đều bị anh cuốn đi sạch sẽ.
Ngoài phòng sóng biển vẫn đang rì rầm kêu, ào ào dạt dào giống như một bản hoà tấu của những nhịp tim đang đập rộn ràng. Gió biển mềm dịu ôm lấy bóng dáng hai người vẫn còn đang triền miên, nhẹ nhàng mà cuốn lấy sự ngọt ngào của họ bay lên hoà vào trời cao, bay đến nơi ánh trăng sáng tỏ vằng vặc một góc trời.
Trăng và sao lấp lánh trên mặt biển, ái tình hỗn độn hoà vào trong gió biển nhẹ nhàng mà bay đi, hạnh phúc thật ra chỉ đơn giản như vậy mà thôi.