Sau vài lần phẫu thuật nữa, những vết sẹo trên mặt của Tố Tố về cơ bản đã hoàn toàn biến mất, nhưng nếu nhìn kĩ thì ở bên tai trái sẽ thấy được dấu vết của việc ghép da do khác màu, phần vết thương ở cổ và cằm thì nghiêm trọng hơn nên vẫn để lại sẹo lồi. Phần da ở cánh tay ở chỗ có vết thương nếu không để lại sẹo cũng để lại vết thâm.
Tố Tố nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, kinh ngạc hỏi Chung Bình, “Các anh làm thế nào được thế này vậy? Rất thần kì.” Chung Bình thấy cô không những không lo lắng về những vết sẹo còn sót lại mà còn thán phục bọn họ, thì không khỏi cười khẽ, “Trình độ khoa chỉnh hình của bênh viện chúng tôi là tốt nhất mà.”
Toàn Tông cũng vỗ vai Chung Bình cười nói, “Cô nên cảm ơn Chung Bình đi, là cậu ấy cố tình mời các chuyên gia từ Hàn Quốc về đây, mới đạt được hiệu quả như vậy.” Tố Tố nghe vậy ngẩn ngơ nhìn anh, chuyên gia Hàn Quốc? Chung Bình ngượng ngùng khoát tay, nói, “Chỉ là ngẫu nhiêu có mấy chuyên gia người Hàn Quốc đến dự hội nghị ở Bắc Kinh thôi, cũng là năm đó tôi sang Hàn Quốc tu nghiệp thì gặp được bạn tốt.” Tố Tố nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của anh, lòng khẽ run lên, tự nhiên cảm thấy vô cùng cảm động, bỗng nhiên không biết nên nói gì cho phải.
Toàn Tông nhìn Chung Bình cười đầy kì quái, “Thế nào cơ, bình thường bảo cậu mời bạn tốt đến trao đổi, sao cậu đều nói không được?” Chung Bình đau đầu, chỉ có thể liếc mắt nhìn Tố Tố cười gượng, Tố Tố cũng không biết nói gì đành im lặng.
Toàn Tông thấy hai bọn họ không ai hé răng, thì liền cười ra tiếng đi khỏi.
Tố Tố vẫn cầm chiếc gương trên tay, do dự không biết nên mở miệng thế nào. Cô thật sự là nợ anh nhiều lắm, bảo cô về sau phải báo đáp như thế nào đây?
Tố Tố ngẩng đầu lên nói, cũng đúng lúc Chung Bình mở lời, “Tôi” “Cô” hai người liền ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, Chung Bình chớp mắt ý muốn nhường cô nói trước.
Tố Tố khẽ hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói, “Chung Bình, ngoài việc cảm ơn, tôi không biết mình nên nói gì nữa. Tôi nợ anh nhiều lắm.”
Chung Bình cả kinh, cô không nợ anh, những việc anh có thể làm cũng không đủ để xóa tan những áy náy trong lòng anh, nếu như anh thật sự tốt bằng 1/10 cô nói, anh sẽ không luôn tự trách như vậy
Anh cười khổ, “Chúng tôi chỉ là tận tâm cứu người. Cũng không bằng cô một lúc cứu nhiều đứa trẻ như vậy?Mấy việc này có là gì chứ?” Một người mà ngay đến cả cái chết đã gần kề trước mặt cũng không thôi nghĩ đến người khác, thì linh hồn cùng sinh mệnh của người đó càng đáng quý và càng xứng đáng được trân trọng hơn.
Tố Tố cúi đầu khẽ cười, “Kỳ thật lúc ấy tôi cũng rất sợ, sợ không thể cứu hết được bọn chúng, sợ trần nhà rơi xuống sẽ thiêu đốt hoàn toàn chúng tôi…..” Bây giờ hồi tưởng lại tình cảnh lúc đó, cô mới cảm thấy sợ. Ngọn lửa kia cháy lớn đến mức giống như tùy lúc cũng có thể nuốt chửng bọn chúng, mà bọn chúng ngoại trừ chạy trốn thì không có cách nào khác. Nhìn thấy những gương mặt hoảng sợ của tụi nhỏ, lại nghe tiếng mấy đứa gào khóc đến khàn cả cổ, thì trong đầu cô không còn hoảng sợ nữa, nếu ngay cả cô cũng sợ, thì bọn trẻ càng không có cơ hội để sống sót. Tố Tố nhớ lại ngày hôm đó khiến cho thân thể mãnh liệt run rẩy, giống như phảng phất làn da cô lần thứ hai lại trải qua cái cảm giác bị lửa thiêu kia.
Chung Bình nhìn thấy bờ vai của cô cứng ngắc, thân thể khẽ run, thì đau lòng đem cô ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng mà vỗ về cô, “Cô rất dũng cảm, rất vĩ đại, bọn nhỏ nhờ có cô mà được sống tiếp.” Cảm nhận được thân hình bé nhỏ đang nằm gọn trong ngực mình, Chung Bình tự nhiên có chút kích động, thực không thể tưởng tượng được, phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể đi vào biển lửa kia. Cô dũng cảm đến mức làm cho người khác phải đau lòng, Chung Bình nhịn không được tựa cằm của mình trên đầu cô, vòng tay khẽ siết càng làm cô nằm gọn trong lòng anh hơn.
“Tố Tố.” Một thanh âm đột nhiên vang lên.
Hai người đang gắt gao dính chặt đột nhiên tách ra, trong nháy mặt chạm phải ánh mắt của nhau, “Két” một tiếng kì diệu như một luồng điện nhẹ nhàng chạy qua chạm vào nhau, làm chấn động đến hai người đang ngồi trên giường, hai khuôn mặt không hẹn mà cùng đỏ bừng, trái tim kinh hoàng đập bùm bụp.
Chung Bình là người khôi phục nhanh nhất, nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười xoay người nhìn Đinh Như đang tới, “Hai ngày nữa, Tố Tố có thể xuất viện rồi.” Không đợi nghe câu trả lời, anh đã nhanh chóng vượt qua người Đinh Như mà rời đi.
Đinh Như đang định nói gì đó, nhìn bóng dáng vội vàng rời khỏi của Chung Bình, lại nhìn Tố Tố đang thất thần đỏ bừng cả mặt ngồi trên giường, trong lòng liền mơ hồ hiểu được.
Đinh Như đi qua ngồi cạnh bên Tố Tố, khẽ vỗ về khuôn mặt cùng cằm của cô, sau đó nâng cánh tay trái của cô lên đau lòng vuốt ve, thở dài thật mạnh, “Cũng may em từ trước không thích mặc áo ngắn tay.” Tố Tố nghe chị Như đang than tiếc, trong lòng cũng thấy ê ẩm, nhẹ nhàng ôm cô an ủi, “Chị Như, đừng lo, sẽ không ai nhìn thấy đâu.” Chị Như thích trưng diện đương nhiên sẽ cảm thấy nó rất quan trọng, nhưng cô từ nhỏ đã phải va chạm, trên khuỷu tay thế nào chả có vài ba cái, bây giờ chẳng qua vết sẹo dài hơn một chút, lớn hơn một chút, cũng không có gì nghiêm trọng lắm.
“Đứa ngốc, có cô gái nào thích có sẹo chứ.” Chị Như tưởng tượng khuôn mặt này của cô đã từng bị đốt cháy, liền cảm thấy chua xót vô cùng, khóe mắt bất giác có chút ẩm ướt. Chị không thể tượng tượng được nếu việc này xảy ra với mình, thì mình có thể sụp đổ hay không.
Sau mỗi lần Tố Tố chịu dày vò, ngược lại cô ấy lại là người mỉm cười an ủi Đinh Như, Đinh Như liền cảm thấy Tố Tố là cô gái đáng thương nhất mà mình từng gặp, giống như năm đó chị nhìn thấy Tố Tố gầy như que củi đi theo một đám côn đồ lang thang ở ngoài đường, nhưng đôi mắt ấy lại trong trẻo lạnh lùng như vậy khiến cho người ta phải thương tiếc. Lần này cũng may có sự giúp đỡ của Chung Bình, nếu không cả đời này của Tố Tố xem như đã bị hủy rồi. Kể cả Tố Tố có không để ý đến ánh mắt của người ngoài, nhưng thể nào cũng bị người ta kì thị, mà Tố Tố không nên chịu đựng đau khổ thêm nữa. Chẳng qua là, Chung Bình đối với Tố Tố thực sự rất tốt, chị Như nghĩ thầm trong lòng.
“Chị Như, yên tâm đi, Chung Bình nói ngoài việc lưu lại vài vết sẹo, em vẫn có thể sống vui vẻ, không ảnh hưởng gì đến sau này đâu.” Tố Tố dùng sức ôm chị Như, cố gắng an ủi chị.
Đinh Như gật gật đầu, lại càng nghẹn ngào, nếu Tố Tố là một đứa bé trai thì tốt rồi, sẽ không phải chịu nhiều khổ cực như vậy. Đinh Như lau khóe mắt vẫn còn dính nước, đau lòng nhìn cô, đột nhiên mở miệng, “Em phải cảm ơn Chung Bìn, lần này nếu không nhờ anh ấy hỗ trợ, chúng ta căn bản không thể có được số tiền lớn như vậy để trả tiền phẩu thuật, ân đức này tuyệt không thể quên!”
Tố Tố nghe xong lại ra sức gật đầu, “chị Như, em sẽ nhớ thật kĩ.”
Chị Như vỗ đầu cô, khóe miệng khẽ cười, “Chị đã sớm nói với em Chung Bình là người đàn ông tốt, xem đi, chị nói đâu có sai.” Ánh mắt kia lại khẽ liếc về phía cửa, giống như là Chung Bình chưa có rời đi.
Tố Tố nhìn thấy vẻ mặt của chị, trong lòng chợt lạnh đi, vẻ đỏ ửng trên mặt bỗng chốc tan thành mây khói, cô vừa rồi bị Chung Bình ôm vào trong lòng, còn vừa vặn bị chị Như nhìn thấy, nhất định là do lúc ấy quá sợ hãi mới cảm thấy được anh ôm lại ấm áp cùng an toàn đến vậy.
Tố Tố nhẹ nhàng mà ừ một tiếng.
“Chờ em khỏe hẳn, chúng ta mời Chung Bình đến nhà ăn cơm, để cảm ơn anh ấy.” chị Như ngồi ở một bên, mỉm cười nói.
Tố Tố chỉ có thể cười gật đầu, mí mắt lại bất giác rũ xuống, che khuất đi những gợn sóng mơ hồ trong mắt.
–
Ngày Tố Tố ra viện, mọi người ở cô nhi viện tất cả đều đến đây, làm cho phòng bệnh chật như nêm. Lâm Vĩ Cường vui vẻ mà chạy tới chạy lui, anh đi mượn một chiếc xe, định chở Tố Tố về nhà. Chị Như sớm đã đem mọi thứ của Tố Tố thu xếp hết sạch. Bọn nhỏ thì kích động đều vây quanh cô, thậm chí có đứa còn nhảy bổ vào trong lòng Tố Tố, bảo luôn luôn nhớ cô. Tố Tố cũng vui mừng đến phát khóc, bọn trẻ đều an toàn chính là chuyện hạnh phúc nhất của cô.
Vì Tố Tố vừa khôi phục không được bao lâu, nên thân thể có chút suy yếu, lại bị mọi người vây quanh nháo loạn lên, thì có chút không thở được. Lâm Vĩ Cường thấy vậy, liền ngăn lại mọi người, “Được rồi, trước về nhà đã, chị Tố Tố cũng phải về nhà nghỉ ngơi, chờ chị ấy khỏe hẳn, anh sẽ mang chị ấy về cô nhi viện, được không?” Bọn nhỏ vừa nghe vậy liền đồng ý rồi tản ra.
Tố Tố chống tay đi ra phía ngoài, A Cường thấy vậy liền chạy tới ôm chặt thắt lưng cô, bọn nhỏ đều kích động mà hét loạn lên. Tố Tố liền mặt đỏ tới tận mang tai quát nhẹ, “A Cường, em có thể tự đi.” A Cường lại càng không buông tay, ôm chặt lấy cô, quay đầu hỏi bọn nhỏ, “Các em nói xem để chị Tố Tố tự đi, hay để anh ôm chị đi?” “Ôm, ôm!” Bọn nhỏ đều kêu to hướng hai người chạy tới. Tố Tố đành phải ngượng ngùng cúi đầu để A Cường ôm cô đi ra ngoài. Chỉ có Tiểu Anh đi sau cùng, vẻ mặt thoáng buồn bực.
A Cường cười rất nhiều, nói là chen chúc thang máy phiền, nên nhất quyết đi thang lầu. Tố Tố nhẹ nắm lấy vạt áo của anh, “Đi thang lầu mệt.” A Cường lại cười ha hả nói nhỏ, “Anh ôm em nhiều hơn một chút.” Hai má của Tố Tố nghe xong thì càng đỏ hơn, vừa vặn bọn nhỏ liền đi tới, tất cả mọi người đành đi bộ xuống. Cả đoàn người đi trong bệnh viện không khỏi tạo nên tiếng động lớn, Tố Tố có chút lo lắng khẽ gọi, “Mấy đứa nói nhỏ thôi, không được làm ồn người khác.” “Vâng~” Bọn nhỏ liền nghe lời im lặng, cuối cùng cũng chỉ còn tiếng bước chân đi xuống dưới.
A Cường ôm chặt Tố Tố đi xuống lầu một, xuyên qua đại sảnh, “Chị Như đâu?” Chị Như không phải cũng ra khỏi cửa sao? Bây giờ sao lại không thấy người?
“Chị Như ở đằng kia.” Đinh Đinh nhanh mắt đã nhìn thấy chị Như đang đứng ở trên hành lang tầng 4, liền chỉ tay về phía đó.
Tố Tố ngước mắt nhìn lên, quả nhiên đã nhìn thấy chị Như, mà bóng hình màu trắng bên cạnh như khẽ tiến vào trong lòng cô. Tố Tố nhẹ nhàng nháy mắt mấy cái, có chút không dám xác định. Lẳng lặng ngắm từ xa, Tố Tố nhìn chằm chằm người mặc áo blu trắng kia, tự dưng chua xót cả cõi lòng, người nọ thì ra chính là Chung Bình, hóa ra chị Như là đi chào tạm biệt với anh ấy, chị Như…….đối với anh thật sự rất nặng tình. Tố Tố cố gắng nuốt xuống, bên tai chấn động, như là bị ù tai vậy, giống như có người cầm một cái búa nện không ngừng bên tai cô, vô tình như phát ra một chút thanh âm, mơ hồ, chỉ lộn xộn nghe thấy nó như đang nói với cô, “Không sao, không sao….” Tố Tố chậm rãi thu mắt lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười khổ thản nhiên.
A Cường cũng nhìn theo Tố Tố, một hồi lâu, mới dám cúi đầu xuống nhìn Tố Tố đang nằm gọn trong ngực mình, trên mặt cô vì sao lại thấy ngập tràn cô đơn có chút chói mắt. A Cường tay khẽ siết, dùng sức ôm Tố Tố chôn chặt trong lòng mình, nhanh chóng đi ra phía ngoài cửa
Trên hành lang bệnh viện.
“Tố Tố là người không thích nợ ân tình của người khác.” Đinh Như khẳng định Tố Tố đã nhìn thấy cô, đương nhiên cũng sẽ nhìn thấy người bên cạnh chính là Chung Bình.
Chung Bình vừa nhìn thấy Lâm Vĩ Cường gắt gao ôm chặt Tố Tố ở trong lồng ngực, quai hàm liền nghiến chặt, ánh mắt cũng từ từ kết thành băng, anh lạnh lùng nói, “Tùy cô ấy.” Cô nợ thì vẫn cứ nợ đi, vì sao cứ nhất quyết phải đi tìm Lâm Vĩ Cường vay tiền để trả lại anh, chẳng lẽ quan hệ giữa anh và cô vẫn còn kém hơn với Lâm Vĩ Cường sao! Chung Bình cố cưỡng chế lại lửa giận, xoay người rời đi.
Đinh Như nhìn Chung Bình cố giấu đi bực tức, trong lòng lại khẽ nở nụ cười.