Bước vào khu văn phòng, Mạc Vân Phong đã nhìn thấy Quyên Tử, rất khó để không chú ý một mỹ nhân như cô, mặc dù ăn mặc đoan trang nghiêm túc nhưng cả người cũng toát lên vẻ rực rỡ tươi sáng.
Hơn nữa dáng vẻ ngẩng đầu ưỡn ngực như vậy, dù là điều gì cũng không khiến cho cô sợ hãi, khí chất đó từ bên trong lộ ra vẻ kiên cường, kiêu ngạo, rất có phong vị của nhà họ Mạc.
Không hiểu sao ban đầu mình lại nghĩ cô là một cô gái lỗ mãng? Hai chữ lỗ mãng này, so với cô đúng là hai thế giới. Cơ hội làm việc lần này là ông cụ nhà mình bày mưu đặt kế, ông cụ tự mình giao phó xuống cấp dưỡi. Điều này dù sao cũng rất quan trọng, dù cô có phải là Vân Đan hay không thì đây cũng xem như là cơ hội bồi thường cho cô, vì trước đây nhà họ Mạc đã có hành động có chút không đúng.
Thật ra thì tất cả mọi người trong nhà họ Mạc đều cảm thấy so với Chu Yến thì Quyên Tử còn đáng tin hơn. Thấy cô có chút lo lắng, Mạc Vân Phong cúi đầu nhìn đồng hồ, mới mở miệng nói giúp một tay.
Quyên Tử nghe thấy tiếng quay đầu lại, nháy mắt quan sát người đàn ông trước mặt, có cảm giác hơi quen thuộc, nhưng cô không nhớ rõ đã gặp nơi nào, nghi ngờ hỏi: “Ngài là?”
“Cục trưởng Mạc, Cục trưởng Mạc…”
Quyên Tử vừa mở miệng hỏi xong, xung quanh liên tiếp vang lên âm thanh cung kính chào hỏi. Cục trưởng Mạc, họ Mạc, Quyên Tử buồn cười nghĩ đến.
Thang máy bên kia mở ra, Mạc Vân Phòng đi vào, giơ tay ngăn ở cửa thang máy: “sao, không phải cô định đi lên?”
Có thang máy đương nhiên là đi rồi, Quyên Tử cầm túi xách tỏng tay, nhấc chân bước vào. Cửa thang máy đóng lại, ngăn cách ánh mắt hâm mộ cùng nghi hoặc lại. Quyên Tử không khỏi cẩn thận dò xét người đàn ông này, dáng dứng thẳn tắp, có hơi nghiêm túc quá đáng, khuôn mặt rất có phong thái quan nhân, hơn nữa Quyên Tử cũng đã nhớ ra anh ta chính là người cô đã gặp qua ở hội quán, là người nhà họ Mạc.
Thang máy liên tục đi lên, Quyên Tử lộ liễu quan sát người đàn ông này, Mạc Vân Phong cũng bình thản ung dung trước sự quan sát của cô, không khí có chút quỷ dị.
Đến tầng mười, Mạc Vân Phong nghiêng đầu lạnh nhạt nói: “Đến rồi.”
Ánh mắt Quyên Tử lóe lên, nếu lúc này còn không hiểu chuyện gì xảy ra thì cô đúng là đứa ngốc nhất trên đời. Quyên Tử đi ra ngoài, đưa tay chặn cửa thang máy lại: “Tôi không phải là cô cháu gái quý báu của nhà các người, nhưng mà cơ hội công việc lần này, tôi cũng sẽ không bỏ qua. Thay tôi cảm ơn Đại thủ trưởng đã quan tâm.”
Quyên Tử xoay người, thoáng cái đã biến mất ở giữa thang máy, Mạc Vân Phong không khoit bật cười, giơ tay lên nhấn nút đóng cửa. Có phải hay không, cô có nói cũng không có tác dụng.
Quyên Tử ra khỏi thang máy, đi đường vòng, đã nhìn thấy tạp chí Thời Đại. Trước kia cô cũng đã lăn lộn làm việc ở tòa soạn, nhưng so với nơi này, thì đúng chỉ là bằng một gánh hát rong. Nghiêm túc mà nói, tòa soạn trước kia của cô coi như cũng là có chút danh tiếng, nhưng thiên về mảng giải trí. Tạp chí thương mại Thời đại vô cùng chuyên nghiệp, là kênh tin tức thương mại đứng đầu của nền kinh tế xã hội, cũng là ước mơ tha thiết của Quyên Tử. Bởi vì nơi này có thể được tiếp xúc chân thật nhất với các xu hướng của nền kinh tế, cô học tin tức, đại khái đều có tâm trạng cố chấp, muốn đi tìm hiểu sâu xa nhất một vấn đề nào đó. Quyên Tử cũng không ngoại lệ.
Tạp chí Thương mại rất lớn, ngành kinh doanh cũng rất nhiều, Quyên Tử được dẫn trực tiếp đến văn phòng của tổng biên thì còn kinh ngạc hơn, cô chỉ nộp đơn làm một phóng viên nho nhỏ, chẳng lẽ cũng cần tổng biên tập tự mình phỏng vấn sao? Quá long trọng rồi!
Tổng biên Tạp chí Thương Mại thời đại là Trần Văn Vận, chỉ làm việc hai năm nữa là về hưu. Ông đã chìm nổi trong giới quan chức nhiều năm, tự nhiên giỏi nhất chính là nhìn tình thế. Phải nói là tạp chí Thương Mại của bọn họ thì tầng cấp trên đều là nhân viên biên chế công vụ quốc gia, lớp giữa nếu không phải tiến sĩ thì cũng phải là thạc sĩ. Xem xét hồ sơ của Quyên Tử, nếu xem xét nghiêm túc thì cũng chỉ có thể làm chân phóng viên, dù vậy thì cũng phải xem có cửa sau hay không, đây chính là thực tế.
Nhưng hôm nay cấp trên trực tiếp giao phó, nghe ý có vẻ là muốn cho cô vào biên chế nhân viên công vụ. Trần Văn Vân vô cùng tò mò, đây cuối cùng là thần thánh phương nào, lại đáng để cho cục trưởng Mạc tự mình giao phó.
Chỉ nói là giao phó nhưng cũng vô cùng kỳ lạ. Mặc dù giao Trần Quyên cho ông nhưng lại trực tiếp cho vào biên chế nhân viên công vụ, rồi còn dăn dò, không cần quan tâm đặc biệt, nghe thế nào cũng thấy mâu thuẫn. Cho nên Trần Văn vận thực sự không hiểu được thái độ này. Đến khi Quyên Tử đi vào Trần Văn Vận càng có chút ngoài ý muốn. Trên sơ yếu lí lịch mặc dù ảnh của cô cũng xinh đẹp thật, nhưng không nghĩ cô lại là một đại mỹ nhân như vậy.
Trần Văn Vận suy nghĩ rất lâu, cũng không nghĩ ra là nên đưa cô vào bộ phận nào là thích hợp nhất. Nhẹ cũng không được mà nặng cũng không xong, trực tiếp mở miệng hỏi cô: “Trần tiểu thư có vẻ rất tâm đắc với việc lấy tin tức của các nhân vật, cũng khá quen thuộc, không bằng trực tiếp làm chuyên mục Sưu tầm nhân vật thương mại kì này, cô thấy sao?”
Quyên Tử có chút ngạc nhiên, từ lúc đi vào, vị tổng biên mái tóc hoa râm này đã cười híp mắt, giống như Phật Di Lặc rất dễ nói chuyện, một chút thái độ cũng không có, nói chuyện rất cẩn thận, còn có chút ý vị lấy lòng. Hơn nữa căn bản cũng không phỏng vấn mà trực tiếp đưa công việc.
Quyên Tử suy nghĩ một chút liền hiểu, vị đại thủ trưởng nhà họ Mạc kia ra lệnh, người ta cũng không biết được bao nhiêu về lai lịch của mình! Quyên Tử chưa bao giờ là thiện nam tín nữ, cơ hội đến dù có chuyện gì thì cô cũng đều nắm chặt.
Cho nên Quyên Tử cười, trực tiếp yêu cầu: “Nếu như có thể, tôi có thể không đi phỏng vấn trực tiếp tình hình hoạt động kinh tế?”
Trần Văn vận có chút khó xử, nơi này là phụ trách hoạt động kinh tế lớn căn bản đều là hoạt động quốc gia, có khi còn là thế giới, cần những người có kiến thức cực kì chuyên nghiệp, năng lực ứng biến nhanh nhạy, không phải tùy tiện người nào cũng có thể ứng phó được.
Thấy Tổng biên lộ vẻ mặt khó khăn, Quyên Tử mỉm cười nói: “Tôi có thể đi từ vòng ngoài làm phóng viên đi lên.”
Trần Văn Vận lúc này không thể không xem lại sự tự tin của cô, kiêu ngạo, tinh thần tuổi trẻ phấn chấn, nhiệt huyết, hơn nữa trước khi cô đến, Trần Văn Vận cũng đã xem qua các nhân vật cô phụ trách trước đây, không thể không nói, đều là những nhân tài ưu tú, có thể trực tiếp nắm được những vấn đề trọng điểm, chỉ dựa vào điểm này, cô thật sự là thích hợp , nhưng mà vòng ngoài làm phóng viên cũng không đơn giản, nếu cô tự mình xin đi giết giặc như vậy cũng không phải là mình không chăm sóc cô.
Chỉ là Trần Văn Vận chợt hiểu, ý nghĩa của cục trưởng Mạc khi nói không cần quan tâm đặc biệt. Bởi vì cô căn bản không cần. Người ta rất kiêu ngạo nha.
Trần Văn Vận âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Lát nữa cô đến phòng nhân sự làm thủ tục nhận việc, ngày mai có thể đi làm.”
Chuyện đơn giản thuận lợi ngoài dự đoán, làm xong thủ tục Quyên Tử đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, cô gọi điện thoại trực tiếp cho Thời Tiêu đến. Quyên Tử nghĩ cũng nê chiếm chút tiện nghi của con bé kia. Con nhóc kia là hội viên kim cương cao nhất của hội quán SP.
Phải nói người đàn ông Diệp Trì kia, quả thật rất thương cô, nhưng mà mù quáng quá rồi, Con nhóc Thời Tiêu kia lười vô cùng, còn hận không thể mỗi ngày chỉ có ăn và ngủ, Quyên Tử cảm thấy Thởi Tiêu hợp làm heo hơn là làm người, cho nên chuyện cô quan tâm người chị em hơn hai mươi năm này cũng là việc dĩ nhiên nên làm.
Ngồi trong đình nước nhỏ, Tiêu Tử lén lút quan sát Quyên Tử một vòng: “ Vui mừng như thế này, sao nào, mang thai à?”
Quyên Tử liếc cô một cái, con nhóc này, đúng là một miệng quạ đen mà, cũng không biết sao Diệp Trì lại chịu được nữa. Ánh mắt Quyên Tử quét qua khuôn mặt mập mạp mượt mà một cái, lắc đầu có chút ác độc nói: “cậu lại mập lên, cẩn thận Diệp Trì nhà cậu ghét bỏ cậu, đi ra ngoài tìm tiểu tam, đến lúc đó cậu có muốn khóc cũng không được.”
Tiêu tử có chút lo lắng, véo thịt dư bên hông mình: “Cậu cũng thấy mình béo đúng không? Mẹ mình cũng nói như vậy. Nhưng Diệp Trì lại nói mình gầy lắm, bắt mình ăn nhiều một chút.”
Quyên Tử uống trà trong miệng liền phun ra ngoai, rất nghiêm túc quyền uy nói: “Mình chắc chắn, Diệp Trì nhà cậu là mở mắt nói mò.” Nói xong chuyển mắt, nắm mặt Thời Tiêu hỏi: “Gần đây có phải cậu gặp họ Tưởng kia?”
Tiêu tử kéo tay cô nàng xuống, vuốt mặt mình lầu bầu: “Uống cà phê hai lần.”
Quyên Tử gật đầu, vẻ mặt lộ rõ vẻ mình biết ngay mà, chỉ là cũng lười để ý cô ngốc này. Chỉ là trong bụng cô nàng nhà Diệp Trì kia, chắc chắn đã sớm đen thui rồi. Con nhóc Thời Tiêu này mà có thể đấu thắng thì thật là mới mẻ nha. Chỉ là có lúc dáng vẻ đần độn đó của cô cũng khiến Quyên Tử thật hâm mộ, hết lần này đến lần khác ngu ngốc như vậy, mang chuyện đó làm bậy nhưng vẫn bị kẻ ngang ngược Diệp Trì xơi tái.
Quyên Tử không khỏi nghĩ đến Tả Hồng, hình như mình cũng xơi tái Tả Hồng!
“Thật ra thì Tả Hồng không tệ, nếu như có thể hủy bỏ với hôn ước nhà học Mạc, Quyên Tử, cậu có thể suy nghĩ nghiêm túc một chút?”
Lời Tiêu Tử nói chưa xong đã bị Quyên Tử cắt đứt: “Đời mình cũng không có ý định kết hôn!”
Thời Tiêu mở to mắt chớp chớp, cẩn thận hỏi từng li từng tí: “Trong lòng cậu vẫn còn nghĩ đến thầy giáo Triệu?”
Quyên Tử cười hì hì, liếc mắt nhìn cô: “Mình si tình như vậy sao? Mà anh ta là thầy giáo gì vậy?”
Thời Tiêu không khỏi len lén thở phào nhẹ nhõm. Cô không thích làm gián điệp, nhưng Diệp Trì nói rất đúng, Tả Hồng dù sao cũng đáng tin hơn cái tên Triệu Hành đó, chỉ bằng việc đánh không đánh lại mắng không nói lại, cả thế giới cũng không tìm ra người thứ hai, Thời Tiêu hết sức chấp nhận.
Chỉ là tính khí Quyên Tử nhà cô rất tệ, có thể ở cùng Tả Hồng lâu như vậy, nhưng mà có chút tính khí đàn ông, sớm muộn gì cũng xảy ra án mạng.
Chuông điện thoại vang lên, Thời Tiêu nhanh chóng ngóc đầu sang nhìn, tên Triệu Hành hiển thị trên màn hình, Tiêu Tử không khỏi hiều lầm nhìn Quyên Tử.
Quyên Tử vừa bực mình vừa buồn cười, đẩy cái đầu nhỏ của cô ra, nhận điện thoại.
Nói thật, năm đó dù sao cũng là mình cầu còn không được, đối với Triệu Hành, Quyên Tử luôn có mấy phần tình cảm đặc biệt, hơn nữa người đàn ông kia so với mười năm trước nhiệt tình hơn nhiều, rất kiên nhẫn theo đuổi cô, mục đích cũng rất rõ ràng. Nhưng dù sao cũng đã mười năm trôi qua, tâm tình thời niên thiếu cùng sự bất chấp, giống như theo năm tháng cũng đã yên tĩnh trở lại, có lẽ vẫn còn chút dấu vết, nhưng cũng rất khó để hồi phục lại như cũ, đây chính là sự tàn khốc mạnh mẽ của thời gian.