Tống Từ lên máy bay, Phác Ngọc dọn dẹp nhà cửa, hôm sau trở về thành phố Bắc, Trần Cừu An đến sân bay đón cô, anh vừa tham dự hội nghị, một thân tây trang, Phác Ngọc lên xe, cả người dựa vào lòng anh.
“Có mệt không?”
Phác Ngọc không nói gì, chỉ nằm trong ngực anh, ngửi mùi hương bách tùng trên người anh. Không biết Phác Ngọc ngủ bao lâu, khi tỉnh lại trời đã tối, cô vuốt vuốt tóc đi ra ngoài, Trần Cừu An đang ở phòng khách, nghe tiếng động quay lại nhìn cô.
“Ngủ ngon không?”
Phác Ngọc gật gật đầu, tinh thần đã khá lên nhiều.
“Anh đi nấu cơm, em muốn ăn gì? Mì được không?”
Trần Cừu An mặc tạp dề kẻ ô, trong tủ lạnh có súp gà dì giúp việc nấu sẵn, anh rán ba quả trứng gà, lúc nước sôi thì bỏ chúng vào. Bưng mì lên, thấy Phác Ngọc ngồi trong sân, liền đi ra ngoài tìm cô.
Sao sáng trăng lưỡi liềm, tường vi Pháp trong sân nở rộ, cánh hoa khoe sắc, trông rực rỡ lại đẹp đẽ. Cô ngồi trên ghế dài, không biết đang nghĩ gì, người gầy đi rất nhiều, anh đi qua, vòng tay ôm lấy cô cười nói: “Buổi tối nhiệt độ thấp, sao không mặc thêm áo vào.”
Phác Ngọc dựa vào anh, Trần Cừu An biết trong lòng cô không dễ chịu.
“Đi ăn cơm được không, cả ngày nay em không ăn gì rồi.”
Hai người nắm tay đi vào phòng ăn, Phác Ngọc không thích có người ngoài trong nhà mình, dì giúp việc cứ hai ngày mới đến một lần. Trước đây Trần Cừu An rất ít khi làm cơm, vì cô, bây giờ cũng thường xuyên rửa tay gác kiếm để nấu nướng. Mỗi người đều không tránh khỏi theo đuổi tình yêu, cũng có người khó hiểu vì sao anh một mực coi trọng Phác Ngọc, chỉ mình anh biết, Chu Phác Ngọc làm anh thay đổi, cô dẫn anh đi thấy cuộc sống êm ấm, lo củi gạo dầu muối.
Phác Ngọc ngoan ngoãn ăn bát mì, ăn gần hết, rốt cuộc lại tìm thấy một miếng trứng rán nữa dưới đáy bát. Cô ngẩng đầu nhìn anh, Trần Cừu Anh cười cười: “Là một bất ngờ.”
Anh lấy trứng rán tạo bất ngờ tặng cô, Phác Ngọc cười rộ lên.
Phác Ngọc đã từ chức ở Nguyên Đạo, bây giờ chỉ có thể rảnh rỗi ở nhà, Trần Cừu An lo lắng cô ở nhà lại nghĩ ngợi lung tung, trước khi đi làm hỏi cô: “Em muốn đến công ty với anh không?”
Phác Ngọc hỏi: “Em đến công ty anh làm gì?”
“Lãnh đạo đi thị sát công việc đó.”
Phác Ngọc buồn cười: “Không đi, không đi, em với Trần Nguyệt đã hẹn nhau đi chơi rồi, anh không cần lo cho em.”
Trần Cừu An ôm eo cô, mổ nhẹ môi cô: “Đi chơi vui vẻ.”
Chu Phác Ngọc và Trần Nguyệt hẹn nhau ở tiệm bánh ngọt, Phác Ngọc gọi một phần bánh kem phô mai và ly trà sữa, Trần Nguyệt nhìn cô khẽ thở dài.
“Làm sao vậy?”
Trần Nguyệt nhìn muỗng bạc trong tay cô: “Hâm mộ chị ăn mãi không mập, nửa tháng nay em béo lên năm ký rồi.”
Phác Ngọc nhìn cằm cô ấy hơi tròn trịa.
“Em vốn đã ốm, bây giờ mập một chút, lại vừa đẹp.”
Trần Nguyệt nói muốn mua đồ mới, hai người đi dạo trung tâm thương mại, hai năm nay Phác Ngọc rất ít khi đi mua sắm, Trần Cừu An không hứng thú mấy thứ này, quần áo thường được đặt may riêng hoặc bảo người ta mang bộ sưu tập đến để chọn.
Trần Nguyệt và cô đi vào một cửa hàng, Phác Ngọc ngồi trên sofa đợi cô ấy thay đồ, không thể không nói, trung tâm thương mại luôn làm người ta có cảm giác sung sướng kì lạ, mặc bộ đồ mới xinh xắn đứng trước gương, tâm tình sẽ tốt lên rất nhiều.
Trần Nguyệt mua sắm hăng say, cứ hễ nhìn trúng bộ nào là thanh toán luôn, thấy Phác Ngọc vẫn ngồi trên ghế sofa.
“Chị không thích cái nào à?”
“Quần áo của chị còn đủ mặc, lát nữa đi mua hai chiếc áo sơ mi cho Trần Cừu An là được rồi.”
Trần Nguyệt kéo cô dậy: “Không biết Trần Cừu An tích được phúc đức mấy đời mà tìm được một bảo bối như chị.”
“Trần Nguyệt.”
Hai người cùng nhìn về phía cửa, Mạch Dịch Duyên mỉm cười chào hỏi hai cô.
“Phác Ngọc, đã lâu không gặp.”
Chu Phác Ngọc hơi gật đầu, “Đúng là đã lâu.”
“Các cô vừa tới?”
Trần Nguyệt cười nói: “Tới lâu rồi, đang chuẩn bị đi, chị cứ từ từ xem.”
Nói xong, hai người liền rời đi, người vừa khuất dạng, cô bạn đi cùng Mạch Dịch Duyên liền nói: “Vị vừa rồi chính là Chu Phác Ngọc à.”
Mạch Dịch Duyên không mở miệng nói chuyện.
Cô ta biết Chu Phác Ngọc, còn sớm hơn cả Trần Cừu An.
Quan hệ giữa cô ta và Trần Du không tồi, từ rất sớm, mỗi khi Trần Du nói về mẹ kế của mình là lại nhấn mạnh nói tới Phác Ngọc.
Bỏ qua trong giọng nói cố làm vẻ khinh thường, cô gái Chu Phác Ngọc này, thật sự làm người khác đố kỵ.