Nhìn bóng lưng rời đi của nàng, tinh thần Mộc Thanh Vũ hoảng hốt rối loạn, ôm Minh Cửu Phượng đuổi theo, kết quả không cần nghĩ cũng biết. Trong hành lang không còn bóng người, không còn hơi thở của nàng. Lúc này, sức mạnh của hắn đã được khôi phục.
Yêu lực vô duyên vô cớ bị phong ấn, cho dù là kẻ ngu cũng có thể phát hiện được điều bất thường trong đó. Hắn cúi đầu, nhìn sâu vào Minh Cửu Phượng trong lòng nhưng phát hiện hồn phách trên trán nàng nhảy lên, hơi giống như nhập ma. Trong lòng nghi ngờ, lại càng loạn hơn, không biết phải làm sao, đành dùng tinh thần kêu gọi thần thức của nàng từng tiếng từng tiếng một.
Ngàn vạn thần thức phân ra một phần, Minh Cửu Phượng thầm khống chế thân thể và hồn phách của mình. Khóe môi mang theo ý cười, ý niệm cố chấp tràn đầy trong lòng. Chỉ cần có thể giữ chân hắn hoàn toàn trong mười năm, nnafg không tiếc loại bỏ tất cả chướng ngại vật, kể cả cốt nhục của bọn họ. Nàng luôn không thích nó, coi như dùng tâm ám sát Minh Thương Vũ.
Bước nhanh như bay, lá rơi xào xạc ở những nơi đi qua, hoa rơi đầy đất, để lại sự điêu linh. Lá rách trên đất, cánh hoa tung bay như muốn tuyên bố với người đời rằng hoa nở có thời, hoa rơi không biết khi nào, duyên đến duyên đi, không có định luật.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Minh Thương Vũ ngừng lại, tay che ngực thở hổn hển. Sau một lúc thở dốc thì liền ho dồn dập, ho đến mức nàng thở không ra hơi, hơi nước tụ lại trong mắt. Hơi nước không rơi xuống, tiếng khụ bị nàng dùng đôi môi hơi nhếch chặn lại, mặt sung huyết tới đỏ bừng. Không biết là do nghị lực của nàng đủ mạnh hay là cơn ho này bại bởi sự bướng bỉnh của nàng, đúng là không tác quái nữa. Sắc mặt của nàng cũng từ từ khôi phục như thường.
Môi khẽ mở, chậm rãi thở hắt ra, đáy mắt đen như đêm khiến người ta không thấy điểm tận cùng, tựa như vực sâu không đáy. Trong vực sâu này có một ngọn lửa đang cháy rực, còn có cả sự bướng bỉnh và không cam lòng. Nàng vươn tay vuốt phẳng y phục, điểu chỉnh tốt vẻ mặt. Nàng lại trở thành một cô bé cao quý, cử chỉ cao nhã của huyết mạch hoàng gia. Bước từng bước chậm rãi, phong tư tao nhã của tiên, nàng từ từ đi về phía Thanh Vũ uyển.
Thanh Vũ uyển, gió mát thổi qua, lá trúc xào xạc từng hồi. Bên trong, trên giường, Minh Cửu Phượng từ từ mở mắt trong từng tiếng gọi của Mộc Thanh Vũ, cười yếu ớt với hắn. Giọng nói mềm mại của Minh Cửu Phượng vang lên: "Có lỗi với Thanh Vũ rồi. Nếu tu vi của ta cao thêm chút nữa thì sẽ không liên lụy chàng, khiến chàng uất ức vì ta." Trong lời nói mang theo cảm giác áy náy nồng đậm, nhất là trong mắt lại có thêm hơi nước mông lung.
Ngại nàng vì cứu đệ đệ mình nên mới bị thương, Mộc Thanh Vũ dốc sức đè nén sự bất an trong lòng xuống, mỉm cười trả lời: "Miễn là nàng không sao là tốt rồi." Lòng hắn hoảng hốt, sớm mất quy tắc từ lâu, đứng ngồi không yên. Hắn nắm chặt hai tay, hận không thể chạy tới bên cạnh Minh Thương Vũ thật nhanh rồi sau đó ôm chặt nàng vào lòng, nói hết tất cả nguyên nhân cho nàng.
Thấy hắn không yên lòng mà cười, ánh mắt lóe ra bất định, tuy trong lòng Minh Cửu Phượng chan chát đau đớn nhưng không thay đổi chấp niệm, mà lại còn sâu hơn vài phần. "Ta không sao, chàng yên tâm đi." Dứt lời, nàng dựa má vào ngực hắn, vùi đầu vào trong lòng hắn.
Thân thể hắn cứng đờ, vẻ mặt thay đổi đột ngột, nâng tay muốn đẩy nàng ra khỏi lòng mình.
"Thanh Vũ, vòng tay của chàng thật ấm áp." Nói xong câu này, Minh Cửu Phượng vươn tay ôm eo hắn, dịch dịch người trong lòng hắn, dư quang phản xạ nơi khóe mắt, chớp động vẻ tình thế bắt buộc.
Câu này của nàng khiến Mộc Thanh Vũ nhớ tới lời thề mấy ngày trước, bàn tay giơ lên từ từ buông xuống, nhẹ nhàng khoác lên sau lưng nàng. Vẻ mặt hắn đầy đấu tranh, sau đấu tranh là bình tĩnh.
Vẻ mặt của Minh Thương Vũ đứng ngoài cửa hỉ nộ khó dò khiến người ta không thấy cảm xúc thật. Giữa trán nàng hiện lên sắc kiên quyết, giơ tay, gõ cửa, lên tiếng. "Mẫu hoàng, phụ hậu, là nhi thần."
"Vũ Nhi, vào đi." Trong lời Mộc Thanh Vũ có vui sướng và kích động mà ai cũng có thể nghe ra.
Cửa mở, Minh Thương Vũ đi vào trong, trong lòng thầm nhắc nhở mình bất kể thấy gì, nghe gì thì phải khống chế cảm xúc thật tốt, không thể nổi giận. Mang theo ý nghĩ này, nàng đi vào bên trong. Lúc nàng nhìn thấy cảnh tượng hắn và Minh Cửu Phượng ôm nhau đầy ấm áp trên chiếc giường ngày xưa nàng và hắn ôm nhau đi vào giấc ngủ thì ánh mắt nàng trầm xuống, nhưng chỉ thoáng qua rồi khôi phục như cũ rất nhanh.
"Phụ hậu, con có việc tìm người." Vì đã hiểu được lòng mình nên Minh Thương Vũ tuyệt đối không ngồi chờ chết, chờ hắn tỉnh ngộ.
"Nói đi." May quá, Vũ Nhi của hắn không thay đổi, vẫn là Vũ Nhi thông minh đáng yêu.
"Không, con muốn nói riêng với phụ hậu." Minh Thương Vũ nhìn hắn, rõ ràng hắn hiểu được ý mà mình muốn nói.
Cúi đầu liếc Minh Cửu Phượng một cái, Mộc Thanh Vũ nói: "Ta và Vũ Nhi ra ngoài một chút, người nghỉ ngơi cho tốt, chờ ta trở lại. Được không?" Mười năm chỉ là thoáng qua, hắn tin chắc chắn mình có thể làm tốt.
"Ừm. Đi đi." Minh Cửu Phượng ngửa đầu cười với hắn, lui ra khỏi vòng ôm của hắn rồi vươn tay ôm cổ hắn, hôn một cái lên mặt hắn.
Mộc Thanh Vũ không có bất cứ phản ứng gì, chỉ cười dịu dàng với nàng.
Thấy cảnh này, ánh mắt Minh Thương Vũ tối thêm vài phần, đen như mực, càng khiến người ta nhìn không thấy đáy.
Một lớn một nhỏ, một trước một sau, hai người đi về phía vườn hoa.
Đi phía sau Minh Thương Vũ, nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng Mộc Thanh Vũ dâng lên cảm giác kỳ lạ, không thể nói rõ được. Nhưng có thể khẳng định một điều là hắn muốn ôm chặt nàng vào lòng, sau đó làm gì đó. Làm gì nhỉ? Làm gì mới có thể lấp đầy sự trống vắng kỳ lạ trong lòng? Hắn bắt đầu cân nhắc.
Tới đình nghỉ mát, Minh Thương Vũ xuay người, bình tĩnh nhìn bộ dáng nghi ngờ của hắn, khẽ mở cái miệng nhỏ nhắn, không nhanh không chậm nói: "Sao mấy ngày nay con không thấy phụ hậu tới Thanh Vũ uyển?" Đi thẳng vào vấn đề, Minh Thương Vũ muốn giải thích nghi ngờ trong lòng trước, ổn định cơn giận bị đè nén trong lòng.
"Vũ Nhi đang nói gì vậy?" Mộc Thanh Vũ còn đang nghiêm túc cân nhắc xem phải làm gì mới có thể lấp đầy vào trái tim trống rỗng bất an, còn cả cảm xúc bối rối không chịu nổi nữa. Cho nên nhất thời hắn không nghe rõ lời Minh Thương Vũ nói. Đôi mắt phượng màu lam xinh đẹp mang theo nghi ngờ, đôi môi khêu gợi khẽ mở, hỏi ra.
"Vì sao lại im hơi lặng tiếng mà đi thế?" Thấy dáng vẻ thất thần của hắn, Minh Thương Vũ cho rằng hắn đang lo lắng cho thân thể người kia trong Thanh Vũ uyển, không kềm được ngọn lửa âm ỉ bùng cháy, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trầm xuống.
Không nhìn thấy sự ấm ức của nàng, Mộc Thanh Vũ bước lên hai bước, bế nàng lên, sau đó ngồi lên ghế trong đình. Trái tim yên ổn nhưng vẫn trống rỗng như cũ. Hắn dịu dàng nói: "Ta đi gặp Thanh Liên. Đệ ấy là thúc thúc của con, bởi vì từ nhỏ bị thương nên vẫn luôn không nhắc tới với con."
"Vì sao không nói cho con biết mà lại đi?" Thúc thúc? Thanh Liên? Nghe thấy lời giải thích này, Minh Thương Vũ cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều. Thì ra không phải hắn cố ý bỏ mình lại. Như vậy, người kia bị thương là vì cứu Thanh Liên đó? Nhớ lại những lời Phó Linh nói đêm qua, Minh Thương Vũ thầm đoán, trên mặt không thay đổi. Cho dù là thế nhưng nàng vẫn để bụng chuyện hắn lừa mình đưa người nọ ra ngoài. Hơn nữa vừa đi liền đi mấy ngày, lặng yên không một tiếng động. Trở về thì lại dịu dàng với người nọ, dùng lời ngon tiếng ngọt.
"Vũ Nhi, thời gian quá gấp nên chưa kịp nói cho con." Ôm nàng thật chặt vào lòng, Mộc Thanh Vũ học động tác vừa rồi của Minh Cửu Phượng, hôn lên mặt nàng. Cuối cùng, giữa trán còn mang theo ý chưa thỏa mãn, cúi đầu, bĩu môi, lại hôn thêm vài cái. Cảm giác mềm mềm ngọt ngọt, tê tê dại dại khiến hắn cảm thấy như được lấp đầy, không còn chút khe hở nào. Niềm vui lan lên đuôi lông mày, trong mắt tràn đầy ánh sao rực rỡ. Hắn lại hôn lên trán nàng, đôi mắt, cái mũi thon, cuối cùng dừng trên cái miệng phấn nộn hồng nhuận.
Minh Thương Vũ mở to hai mắt nhìn hắn gần trong gang tấc, khuôn mặt thánh thiện tuyệt mỹ. Cảm nhận được hơi thở ấm áp hòa trong nụ hôn, ý vui vẻ hạnh phúc tràn đầy, nàng chủ động hôn lên bờ môi của hắn. Nàng vươn cái lưỡi phấn nộn, run run liếm bờ môi hắn, quên hết tất cả những gì không vui.
Trên môi truyền tới cảm giác ướt át, mê hoặc tâm và hồn Mộc Thanh Vũ. Hắn há miệng, ngậm chặt cái lưỡi theo bản năng, ngây ngô vụng về mút cái lưỡi nàng. Nhưng chỉ một lát, hắn thở dốc, buông lỏng cái miệng nhỏ của nàng ra, thở hổn hển. Dường như trên người hắn bị lửa thiêu đốt, khuôn mặt tuyệt mỹ nổi lên vệt đỏ như đóa hoa hồng.
"Vũ Nhi..." Vừa thốt thành lời, Mộc Thanh Vũ liền phát hiện ra giọng mình đã trở nên khàn khàn khô khốc. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, nói tiếp: "Vũ Nhi, sau này ta đều hôn con như vậy, được không?" Lòng hắn còn đang đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc ấm áp, tê dại tiêu hồn. Dường như cả linh hồn đều được lấp đầy nhưng vẫn thiếu cái gì đó, nhất thời hắn không biết nên quyết định sau này từ từ tìm hiểu.
"Được." Minh Thương Vũ cười ngọt ngào, trả lời. Toàn bộ sự tức giận biến mất hoàn toàn, không hề để lại chút vết tích nào.
Mà Mộc Thanh Vũ cũng không nói tiếp tới chuyện của Thanh Liên nữa. Hai người cứ ngồi như thường ngày, nhẹ giọng nhẹ lời tâm sự.
Trong vườn hoa, trăm hoa đua nở, hương thơm thoang thoảng lan khắp nơi. Gió mát thổi qua, làm rối tóc bọn họ khiến chúng quấn vào nhau, phân không rõ là của ai, mất trật tự mà lại mang theo mỹ cảm vương vấn.
Thanh Vũ uyển, Minh Cửu Phượng đang nằm trên giường chợp mắt, bỗng cảm giác bên trong có thêm chút khí yêu dị. Hơi thở quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn khiến trong lòng nàng sáng tỏ, nháy mắt nghĩ ra một kế. Nàng lén kết ấn, ẩn thần lực, hoàn toàn không hề có lực đánh trả, bộ dáng bất luận kẻ nào cũng có thể xúc phạm tới.
Không cảm giác được chút thần lực nào giao động trên người nàng, thấy nàng còn đang mê man, Phó Linh thu ấn kỳ ẩn thân lại, hiện thân ra. Đáy mắt kiều diễm quyến rũ, đáy mắt lóe ra khí lạnh. Nàng nâng tay, bấm ấn, đọc chú ngữ, một luồng ánh sáng yêu dị hoa mỹ sáng rọi đánh lên người Minh Cửu Phượng. Lạnh giọng cười với nàng, Phó Linh biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt, dường như nàng chưa bao giờ tồn tại vậy.
Phân thân tiên ảnh cảm giác được xung quanh không còn chút hơi thở khác thường nào, Minh Cửu Phượng mở mắt ra, đáy mắt ẩn chứa hàn quang tàn nhẫn, đủ để tiêu diệt tất cả mọi vật trong thiên hạ. Nàng hơi nhếch khóe môi, hừ lạnh: "Dám dùng thủ đoạn hạ lưu để ám sát ta. Phó Linh, ta nên cười ngươi ngốc hay cười ngươi si? Khí yêu tà, ngươi nghĩ rằng bộ dạng ta có thể bị nhập ma sao? Quả thực là ngu xuẩn vô cùng." Nàng hừ lạnh xong, cũng nhếch môi cười: "Nhưng thật đúng là phải cảm ơn sự ngu xuẩn của ngươi đã giúp ta một đại ân. Hôm nay, niệm tình ngươi vô tình giúp ta, tạm thời ta sẽ buông tha cho ngươi, để cho ngươi một con đường sống."
Chỉ có một mình Minh Cửu Phượng, bỗng hơi thở bóng tối u ám nổi lên mạnh mẽ. Tiên, sắp hóa ma, khí tà ác phủ đầy toàn bộ Thanh Vũ uyển!!
Bỗng cảm giác được hơi thở yêu ma truyền tới từ Thanh Vũ uyển, vẻ mặt đầy ý cười Mộc Thanh Vũ đang ôm Minh Thương Vũ nói đùa trong vườn hoa bỗng cứng lại. Chỉ một chớp mắt, lông mày cau chặt, trong đồng tử hiện lên sự hoảng loạn, ôm lấy Minh Thương Vũ, biến mất ngay tại chỗ trong nháy mắt.