“Muộn rồi…Muộn rồi…Ta vẫn đến muộn….” Lại là mái tóc trắng bay trong gió nhưng không phải là cùng một người mà là Ngạch Thiên Dương vừa buồn bã rơi lệ ở Thanh Vũ uyển. Y phục ông tung bay trong gió, đứng thẳng bên vách đá, trong đôi mắt đều là bi thương.
Thương Phượng Vũ đứng bên vách đá, nhìn không chớp mắt xuống vực sâu không thấy đáy, bi thương trong lòng còn sâu hơn vực kia. Nước mắt đã chảy xuống tự khi nào mà nàng không biết. Đôi môi anh đào run rẩy, vừa như tự nói, vừa như thì thầm: “Mộc Thanh Vũ, ta hận ngươi, ngươi nghe không? Ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta hận ngươi, hận ngươi, hận ngươi….ngươi….ngươi….ngươi.” Dư âm lượn quanh, mấy tiếng hận sau cùng đã hóa thành tiếng kêu như nát tim nát phổi, hoàn toàn không có không gợn sóng như vừa nãy, miệng cười vui vẻ.
Dáng người thon dài cao ngất, gương mặt phong hoa tuyệt đại, đôi tay trắng như ngọc lóe ánh sáng trắng, ấn nhẹ tay vào người Thương Phượng Vũ….
Thương Phượng Vũ ngửa đầu, hai mắt đẫm nước mắt nhìn Ngạch Thiên Dương, trong mắt ngoài hơi nước bi thương, còn có kinh hoàng liên tiếp.
“Vũ Nhi, ta thắt nút ngàn năm, cũng áy náy bất an ngàn năm. Hôm nay, con bình yên quay về, vậy ta nên đặt dấu chấm hết cho đoạn tình cảm cấm kỵ này thôi.” Trong mắt lóe ra thâm tình không hối hận, miệng bắt đầu lẩm bẩm niệm chú, “Oán ngàn năm, ta nguyện từ bỏ tu vi vạn năm của ta. Duyên ngàn năm, ta nguyện trả giá tâm hồn, chỉ cầu lòng Vũ rõ ràng, chỉ cầu hồn Vũ phá kiếp sống lại.” Hướng về phía Thương Phượng Vũ đã hiểu rõ và đang đau đớn, nhoẻn miệng cười, Ngạch Thiên Dương chậm rãi nói ra câu cuối cùng: “Tế hồn, thành pháp ấn.” Cánh hoa sen màu sắc tươi đẹp hiện ra trên trán, ánh sáng chói mắt hiện ra quanh thân, một cái động đen hình thành sau lưng, trong nháy mắt, bóng tối che phủ bầu trời, một khí thế hủy thiên diệt địa hình thành bên bờ vực Đoạn Hồn.
Không biết đã qua bao lâu hay chỉ là trong chốc lát, vách núi yên tĩnh trở lại.
Gió vẫn thổi như cũ, cảnh sắc trên vực Đoạn Hồn vẫn như cũ nhưng không còn bóng dáng một nam tử phong hoa tuyệt đại và một nữ tử xinh đẹp quyến rũ….
Ba mươi ba tầng trời, sương mù lượn lờ, linh khí tụ tập, là chốn thần tiên mà người phàm tha thiết muốn được lên. Nhưng đã qua hàng trăm triệu năm, chỉ có một người có thể lên đó. Đó chính là Tử Lam Phượng – thần vận mệnh thứ hai, đẹp nhất trong tam giới, pháp lực vô biên, cũng là tiên đào hoa phóng đãng không kiềm chế được…. (chi tiết xin xem tác phẩm tình yêu cấm loạn đam mỹ hai tập “Công tẫn thiên hạ”)
Lúc này hắn đang ôm một nam tử tuấn mỹ lại mang nét yêu dị, yếu ớt lại mang theo cường thế trong lòng. Hai nam tử dựa vào nhau trên giường mây ngũ sắc….
“Già Lam, thu tay lại được rồi đấy. Dù sao thì người kia cũng có chung huyết thống với ngươi…” Nói tới huyết thống, mắt Lam Phượng chợt lóe sáng, thoáng qua chút sương lạnh.
Nam tử tên Già Lam nằm trong lòng hắn, thu hết chút sương lạnh thoáng qua trong mắt hắn vào mắt, thầm hiểu rõ. Chống tay lên, ngửa đầu in đôi môi mình lên cánh môi hắn, khẽ liếm môi hắn đầy kích thích mị hoặc. Rồi thân thể quấn lên người hắn như không có xương, cúi xuống, hà hơi vào tai hắn, nói: “Phượng, không phải ta không thu tay mà là nàng không cho ta làm thế.” Giọng nói uất ức như của nàng dâu nhỏ.
Cười một tiếng, Lam Phượng đưa tay vỗ lên mông hắn, “Ngươi đường đường là thần vận mệnh mà không giải quyết được một tiểu nha đầu à?” Bàn tay luồn vào trong y phục trắng như tuyết, trượt xuống giữa hai chân, duỗi ngón tay vuốt lên.
Hô hấp cứng lại, trên gương mặt nháy mắt nở có một đóa hồng đỏ nở ra, “Phượng…Ngươi lại trêu ta…” tuy là tức giận nhưng lại chứa phong thái xinh đẹp quyến rũ.
Cúi người chạm khẽ vào đôi môi hắn, tiếng cười tràn ra khỏi miệng Lam Phượng: “Vậy ngươi đáp lại hay không đây?” Ngón tay đột nhiên đánh vào, chậm rãi co lại.
Tình nồng không thể kiềm chế được, yêu sâu đến mức hồn muốn bay lên. Chỉ trong chốc lát, trong miệng Già Lam đã tràn ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn tựa như chim hót, mê hoặc lòng người.
Dừng co tay lại, ngón tay hắn đặt lên cúc hoa, di chuyển, Lam Phượng cúi người, ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Đổi hay không?”
Tình dục trong mắt sâu hơn, tựa như có một màn sương mỏng đang che lên đó, hạ thân cũng bắt đầu vặn vẹo khó nhịn, “Ta muốn một trăm năm…” Già Lam thở hổn hển, nói ra điều kiện.
“Được…Chỉ cần ngươi chịu được.” Cười tà tứ, xé cái áo trắng như tuyết trên người hắn đi, ném xuống đất, xoay người, đè lên…
“Vì ngươi, cho dù có bỏ tất cả ta cũng không hối hận, huống chi chỉ là chút tinh khí nho nhỏ.” Hạ thân chủ động nghênh hợp, vô ý hữu ý ma sát lên vật đã căng cứng của Lam Phượng. Đôi mắt phượng đầy yêu mị tràn ngập tình dục giương lên, khẽ liếm môi, phong tình quyến rũ, mị hoặc chúng sinh…
Tiếng thở dốc xen lẫn tiếng thân thể va chạm vang lên, dâm mị, tình quấn quýt lượn lờ…
Đại lục Viêm Hoa – không gian bị chúng thần quên lãng, linh khí dồi dào, tuổi thọ của con người cao nhất là hơn một ngàn. Tiên giới thấy thì kinh ngạc, vì để lưu lại một tia huyết mạch tiên gia mà sai người chuyển kiếp trọng sinh.
Tiên hạ phàm, tên: Minh Cửu Phượng, thống nhất đại lục trong mười năm, xưng đế, khắp nơi thanh bình, không bệnh không tai họa.
Nữ hoàng ngao du sơn thủy, coi trọng một nam nhân tên là Mộc Thanh Vũ, không cha không mẹ, thân thế kỳ lạ. Là người có dáng người thon dài, sáng láng, diện mạo phong hoa tuyệt đại, rất tài hoa.
Một tháng sau, hai người thành thân, nữ hoàng độc sủng.
Một năm sau, Mộc Thanh Vũ sinh một nữ nhi, nữ hoàng mừng rỡ, đặt tên là Minh Thương Vũ.
Khắp nơi ăn mừng, giăng đèn kết hoa cực kỳ náo nhiệt.
Đêm xuống, trăng tròn treo cao, ánh sáng năm màu từ trên trời hạ xuống hoàng cung, biến mất không thấy….
Tiên trên thiên giới di chuyển, thần chi coi thường, bánh xe vận mệnh vẫn như thường, yên ổn trở lại…
Vô tri vô giác, trằn trọc trọng sinh, thần thức sống lại, cảm nhận kiếp trước, giả bộ như vô thường…