“Chuẩn bị điểm tâm và nước trà đi.” Tiếng của Ngạch Thiên Dương đột nhiên vang lên ngoài cửa.
Thương Phượng Vũ đẩy Bạch Mặc ra, thở hổn hển đứng một bên. Lúc này, cửa đã mở, Ngạch Thiên Dương đã vào.
“Ngoại công , người đã về.” Nàng tận lực bình ổn hô hấp, để cho mình tự nhiên một chút nhưng lại quên mất chuyện quan trọng nhất. Tóc của nàng ngay từ lúc bị Bạch Mặc hôn đã mất trật tự rồi. Gương mặt nàng cũng đỏ ửng lên, đôi môi hồng lóng lánh căng mọng.
Người sáng suốt nhìn là biết ngay có chuyện gì, huống gì Ngạch Thiên Dương là người từng trải.
“Bạch Mặc, đây là đáp án của ngươi phải không?” Ngạch Thiên Dương nhìn Bạch Mặc một cách bình tĩnh, đôi mắt thâm thúy như mực dường như có cái gì đó không tan đi.
Thương Phượng Vũ không thấy được ông di chuyển như thế nào thì ông đã đứng trước mặt Bạch Mặc.
Bạch Mặc cười khẽ, đứng lên: “Không sai, đây chính là lựa chọn của ta, không ai có thể cản trở được.” Không có ý vui đùa, không hề yếu đuối, chỉ có sóng ngầm điên cuồng.
“Được, nếu đã như vậy, ta sẽ làm theo những gì ngươi muốn. Hy vọng ngươi không hối hận.” Ngạch Thiên Dương nói những lời khiến người khác không hiểu được.
“Có chết cũng không hối hận.” Bạch Mặc vừa cười vừa trả lời.
“Hai người đang nói gì vậy?” Thương Phượng Vũ bị gạt qua một bên, nhìn không hiểu, đoán không ra liền hỏi.
“Không có gì. Ta đang nói chuyện chính sự với Bạch Mặc. Con là nữ tử, tham gia vào làm gì?” Ngạch Thiên Dương nhìn nàng, đáp.
“Ta chỉ đưa ra một số ý kiến thôi, Vũ Nhi, nàng đừng lo.” Bạch Mặc đi tới trước mặt nàng, kéo tay nàng, nói.
“À…” Thương Phượng Vũ biết không thể hỏi được nguyên nhân nên gật đầu để hai người yên tâm. Lòng nàng trầm xuống: rốt cuộc chuyện này là sao? Tại sao ai cũng có vẻ mặt này? Ai muốn hại mình? Ai đang bảo vệ mình? Chẳng lẽ mình cứ để mọi việc như vậy sao? Tuy tâm nàng loạn như ma nhưng trên mặt không biểu lộ gì.
Đã có lòng nghi ngờ thì quyết phải hiểu cho rõ ràng.
Không quyền không thế, lại không có người có thể tin tưởng thì làm thế nào đây?
Bây giờ mới bồi dưỡng tâm phúc thì quá trễ. Ngay từ đầu mình đã bị người ta dắt mũi, nghĩ lại mới thấy mọi lỗi lầm đều là của mình.
Một thân một mình chiến đấu thì làm sao địch lại nhiều nỗi đa nghi như vậy! Nếu không chiến thì tất mình sẽ sa vào vực sâu này, không bao giờ có thể đứng lên được.