Mộ Dung Kiệt đắc ý nói"Ai cho em thích anh một chút! Mặc dù anh không yêu cầu em phải yêu anh chỉ anh yêu em là được nhưng dù thế nào thì đôi bên phải duy trì cho cuộc tình này để cho nhau có cảm giác an toàn nha!”
"Hiện tại, anh không có cảm giác đó, em nên làm anh thấy được trong lòng em anh luôn là quan trọng nhất?”
Ngải Tuyết khóc không ra nước mắt"Vì vậy anh mới leo lên giường để tìm được cảm giác an toàn sao?”
"Có chút đúng? Chỉ khi đè em dưới thân ngoan ngoãn phục tùng, anh mới cảm nhận được, em là của anh! ?”
"Anh không ở bên cạnh em nhiều năm như vậy, em đây mới là người có cảm giác rất không an toàn đấy!” Nói thì nói như vậy, nhưng tim vẫn hơi đau!
Mới động có mấy cái, Ngải Tuyết cũng không phản kháng nữa"Nhanh một chút!”
Mộ Dung Kiệt cười thỏa mãn, nhẹ nhàng lật cô lại, vỗ vào mông cô"Cô gái nhỏ, bày đặt yêu cầu này nọ!”
Nhất thời, dục vọng ở tận đáy lòng dâng trào mãnh liệt như nước thủy triều, cúi người, hai người lăn lộn ở trên giường!
Ánh đèn màu vàng nhạt lấp lóe vào hai cơ thể triền miên trên giường, cả phòng nồng nàn mùi nước hoa hòa lẫn mùi dục vọng, dười nền nhà vung vãi đầy quần áo!
Kích tình đi qua, đôi mắt Ngải Tuyết lim dim nửa mở nửa khép. Mộ Dung Kiệt khôi phục dáng vẻ mạnh mẽ, hai bàn tay vẫn bận rộn lướt qua từng nơi trên người Ngải Tuyết !!!
"Đừng mà!” Vốn là câu nói rất bình thường, nhưng phát ra từ miệng Ngải Tuyết lại giống như sự dụ hoặc mời gọi!
Mộ Dung Kiệt nuốt một ngụm nước bọt, nhanh chóng lật người đè cô phía dưới tham lam hôn lên cánh môi mềm mại.
"Em đói bụng!" Ngải Tuyết nũng nịu!
"Anh đây tạm có thể coi là đang đút em ăn?"Mộ Dung Kiệt cười gian trá.
Ngải Tuyết cắn môi dưới"Đi ăn cơm trước được không?" Giằng co lâu như vậy, bụng cô đánh trống sắp vỡ luôn rồi!