Lí Liên Nhi ngồi ở trong xe ngựa, cảnh vật quen thuộc lại xa lạ trước mắt không ngừng lướt qua, thời gian năm năm làm cho Bạch Lạc thành thay đổi không ít, cha mẹ khẳng định đầu cũng đã nhiều bạc…… Đều do nàng bất hiếu.
Cố nén lại nước mắt, nàng nỗ lực làm cho chính mình thoạt nhìn thật tốt, không thể lại làm cho cha mẹ vì nàng lo lắng .
Vì tình yêu mà rời nhà sau năm năm năm tháng, Đủ rồi! Đời này, nàng liền bồi ở bên người cha mẹ, bù lại sự bất hiếu của nàng.
“ Cô nương, nơi cô muốn đã đến.” nhìn tấm biển trước mắt, xa phu dừng xe lại.
“Cám ơn ngươi, đi đường vất vả .” Lí Liên Nhi xốc lên bố rèm che nhảy xuống, mở tay nải của mình ra, “Ngân lượng không có bao nhiêu, nếu còn thiếu xin thứ lỗi.”
“ Không, cô nương đưa nhiều lắm.” xa phu vui sướиɠ gãi gãi đầu, vội vàng nói cảm tạ, chỉ chốc lát sau quay xe ngựa rời đi, vội vàng về nhà mua cho thê nhi thêm chút đồ mới.
Lí Liên Nhi xoay người mở lớn mắt trước đại môn nơi hai vòng gõ sơn vàng , ngón tay run run không thôi, chậm chạp không dám gõ cửa.
“ Cha, nương…… Liên Nhi sai rồi.”nàng nhắm chặt đại môn luyện tập.
“ Cha, nương…… Liên Nhi rất nhớ hai ngươi.” thanh âm càng ngày càng nhỏ, nàng không có dũng khí đi vào.
Đang tưởng nhớ cha mẹ trước cửa , nàng hối hận nhắm mắt lại, toàn thân khí lực giống dường như bị hút ra, thân hình nàng trở nên yếu đuối như cành cây trước gió.
Đột nhiên, “ nha “ một tiếng, cánh cửa màu đỏ với vòng vàng kim được đẩy ra, đi ra một cô nương tuổi xấp xỉ Lí Liên Nhi, nhìn thấy Lí Liên Nhi, rồi đột nhiên trợn to hai mắt, trừng to con mắt , sau khi xác định không phải ảo giác, mới run run ôm lấy nàng.
“ ŧıểυ thư?! Em không phải là đang nằm mơ chứi? ŧıểυ thư người đã trở lại,” vị cô nương này chính là Thiên Thư năm đó, tuy rằng lão gia, phu nhân chưa nói gì, lại làm cho nàng càng thêm áy náy.
Nàng vừa khóc vừa cười, khuôn mặt đầy nước mắt,” ô…… ŧıểυ thư……”
“ Thiên Thư, thực xin lỗi……” Lí Liên Nhi cũng đỏ mắt, Thiên Thư khẳng định thực oán nàng.
“ ŧıểυ thư, em rất nhớ người…… Ô……” càng đừng nói là lão gia, phu nhân.
Đúng rồi, lão gia, phu nhân!
Nàng như thế nào ở trong này mà ôm lấy ŧıểυ thư ? Phải chạy nhanh mang ŧıểυ thư đi vào mới đúng, lão gia, phu nhân nếu là biết ŧıểυ thư trở về, khẳng định vui vẻ muốn chết!
“ Ta thật là, chỉ lo chính mình vui vẻ! ŧıểυ thư mau vào đi! Lão gia, phu nhân đều rất nhớ người!” nhìn lui tới thấy người qua đường nhìn chằm chằm các nàng, Thiên Thư ngượng ngùng buông tay ra.
Lí Liên Nhi kéo tay nàng, không dám di chuyển, “Thiên Thư, ta không dám……”
“ ŧıểυ thư……” nhìn ánh mắt lo lắng của ŧıểυ thư , Thiên Thư mới bừng tỉnh hiểu ra sự việc, liền lôi kéo Lí Liên Nhi hướng bên trong chạy. “ ŧıểυ thư chẳng lẽ không muốn nhìn thấy lão gia, phu nhân sao? Đừng lo lắng, hai người đều rất muốn gặp người!”
Lí Liên Nhi giống ŧıểυ hài tử làm sai bị Thiên Thư nắm, trán cúi xuống, không dám ngẩng đầu nhìn xem nhà sau năm năm rời đi, bên đường vài cái nô bộc xôn xao đứng lên, làm cho nàng càng khẩn trương hơn.
“ Phu nhân! Phu nhân! Mau đến xem là ai đã trở lại nha?” Thiên Thư vừa chạy vừa kêu.
Tần Thải Quân vốn đang ở bên trong phòng niệm kinh, khẩn cầu nữ nhi hết thảy mạnh khỏe, nghe được Thiên Thư kêu to mới đi đi ra. “ Thiên Thư, không phải kêu ngươi sửa đổi, nói như thế nào cũng không nghe?” nghe thì có vẻ trách cứ nhưng không phải.
Phụ nhân trong mắt lại lóe lên ý cười.
Nguyên lai, Lí Hoa thấy thê tử mất đi nữ nhi , cả ngày khuôn mặt sầu khổ, buồn bực không vui, vì thế đem nha đầu Thiên Thư bên người Lí Liên Nhi nhận làm dưỡng nữ, để Tần Thải Quân có thể tưởng niệm tình cảm mẹ con.
Thiên Thư che ở phía trước Lí Liên Nhi ra vẻ thần bí, “Phu nhân, người trước tiên nhìn xem là ai đã trở lại!”
“ Kêu ta một tiếng nương, ta mới nhìn.” Tần Thải Quân ra vẻ sinh khí, không nói như vậy , Thiên Thư nha đầu căn bản không đem lời của nàng nghe đi vào, cứ giữ mãi thân phận nô tỳ.
Lí Liên Nhi gặp mẫu thân thanh âm nhẹ nhàng mà sảng khoái, mới dám đi ra, “Nương……”
Không nghĩ tới người mở miệng không phải Thiên Thư, mà là……” Liên Nhi!”
Tần Thải Quân trên mặt tươi cười chấn động biến mất, nhất thời cảm xúc ưu tư lộ ra, thân mìnhsuy yếu, may mắn Lí Liên Nhi nhanh mắt, nhanh nhẹn dùng toàn thân đỡ lấy mẫu thân.”Nương……” nàng lo lắng kêu gọi.
“ Là nương đang mơ sao…… Là Liên Nhi sao…… Liên Nhi Của ta…..” Tần Thải Quân động tác cẩn thận mềm nhẹ, chậm rãi chạm vào mặt nữ nhi, ánh mắt hoảng hốt, không dám tin.
Nước mắt không thể ngăn lại, Lí Liên Nhi rốt cuộc nhịn không được khóc rống,” ô…… Con rất nhớ nương…… Thực xin lỗi…… Liên Nhi làm cho nương thương tâm ……”
Bỗng dưng, một đôi tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên vai Lí Liên Nhi, nàng nhìn lại, nước mắt càng nhiều. “ Cha……” nhìn phụ thân hai mắt đau xót, nàng nói cái gì cũng nói không nên lời, chua sót ở yết hầu.
“ Trở về là tốt rồi…… Trở về là tốt rồi……” Lí Hoa trong mắt rưng rưng, một câu cho sai lầm tan thành mây khói. Nữ nhi trong mắt thống khổ tự trách, thân là cha mẹ như thế nào không biết?
Nữ nhi cuối cùng cũng quay về, một nhà có thể đoàn viên, Lí Hoa vợ chồng chỉ có quý trọng, lại không có lời oán trách.
Cùng một hướng, bên kia là lòng tràn đầy vui mừng, nơi này cũng là hai mắt đẫm lệ lo lắng.
Ngày qua một ngày, ngày chưa sáng, một thân hình nam nhân thon dài liền đứng ở cửa, chờ đợi cửa hàng truyền đến tin tức, lần lượt hy vọng rồi lại thất vọng, cưỡi tuấn mã đi qua trăm ngàn nẻo đường, tìm người ấy.
Ngày lại qua ngày, đêm dài mọi người tĩnh lặng, hắn lại thất hồn lạc phách cước bộ lộn xộn, một đường nghiêng ngả lảo đảo, chỉ có thứ trong bình kia mới có thể giải ngàn sầu.
“ Liên Nhi!” hắn ngã vào trên đường ngửa đầu hô to, nhoáng lên một cái đưa tay hướng lên bầu trời đêm, ý đồ muốn bắt được ánh trăng trong trọn vẹn kia, chỉ có gió đêm cười nhạo khẽ lướt lướt qua năm ngón tay của hắn.
Vì cái gì mà không tìm thấy nàng?
Một chiếc xe ngựa, hai nữ nhân, có thể chạy đi đâu?
Hắn không hỏi trời, trên tay rượu đổ càng nhiều, nhưng mà mấy ngày bôn ba lại say rượu hơn, thân thể hắn sớm đã không chịu nổi liền nôn ra một bụng đầy toan dịch.(Yue: là cái chất chua chua á, nghĩ đến tự nhiên mún ói theo quá đi TT^TT)
Cao bá mang theo người đi tìm Hướng Hách Nhật, nhìn đến hắn có bộ dạng này cũng không kích động, dù sao mấy ngày nay đã sớm thành thói quen .”Hai người các ngươi, mau nâng chủ gia đưa trở về!”
Hai nô bộc vuốt cằm lĩnh mệnh, chịu đựng mùi rượu khó ngửi từ chủ tử đem hắn khiêng trở vềHướng phủ, Cao bá theo ở phía sau, nhìn xem đại chủ tử biến thành như vậy, hắn chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Chính vì không biết quý trọng Lí cô nương, nay mới phải tra tấn chính mình…… Ai!
Đem chủ tử dàn xếp xong, Cao bá đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi, thì Phẩm nhi kích động chạy tới.
“Chủ gia! Chủ gia! Lữ cô nương nàng đã trở lại!”
Lữ Tử Thanh cũng là một thân chật vật, đi vào phòng Hướng Hách Nhật, ngửi được kia nồng đậm mùi rượu nhịn không được nhíu mày.
“ Lữ cô nương! Ngươi đi đâu vậy? Cũng biết chủ gia tìm ngươi nhiều lắm vất vả…… Lí cô nương như thế nào không đi theo ngươi trở về?” Cao bá mở miệng lập tức thuyết giáo, đáng tiếc Lữ Lử Thanh lại thẳng tắp đi hướng trên giường nam nhân, vẻ mặt sốt ruột.
“ Ngươi tỉnh tỉnh!” Lữ Tử Thanh dùng sức đánh Hướng Hách Nhật một chưởng.
Hướng Hách Nhật căn bản bất vi sở động, ôm cái gối dài bên cạnh thì thào tự nói:” Liên Nhi……”
Nhìn hắn bộ dáng phó mặc sống chết , Lữ Lử Thanh rốt cuộc chịu không nổi rống to: “Mọi người không thấy , ngươi còn có thời gian dây dưa, lêu lỏng trong này ? Xem ra ngươi không phải thực sự yêu nàng !”
“ Ai nói …… Ta yêu Liên Nhi…… Ta yêu nàng……” bạc môi hướng cái gối dài, ảo tưởng rằng đó chính là người mà hắn thương nhớ nhẹ nhàng hôn, lệ lại càng chảy không ngừng.(Yue: đã nói từ rồi…a sẽ trả giá *chống nạnh*…*cười điên dại*)
Liên Nhi của hắn ở đâu?
“ Hừ!” Lữ Tử Thanh hai tay vòng trước ngực, lạnh lùng nhìn Hướng Hách Nhật, trong lòng tràn ngập bất bình hành lại không thể nề hà, không nghĩ tới nàng nhất thời suất để Lí Liên Nhi chạy thoát, cho nên đành phải trở về tìm hắn.
“ Ngươi đem nàng giấu đến chỗ nào?” Hướng Hách Nhật mở mắt, âm thanh chất vấn đầy đau đớn.
“ Chờ ngươi thanh tỉnh rồi hãy nói chuyện với ta!” Lữ Tử Thanh tìm một cái ghế dựa lớn ngồi xuống, tiện tay cầm ấm trà liền hướng miệng đổ xuống. Nàng chính là đi bộ cả một quãng đường để trở về đây , trong bao quần áo ngân lượng bị Liệt Nguyệt cầm đi, nàng đành phải đem những thứ đáng giá trên người để lại để trừ nợ cho khách điếm, bằng không nàng phải ở lại nơi đó làm làm việc trả nợ !
“ Ngươi như thế nào trở nên đáng giận như thế ?” Hướng Hách Nhật oán hận trừng mắt Lữ Tử Thanh.
Lữ Tử Thanh lơ đễnh bĩu môi, “Thật là ta thay đổi sao? Kỳ thật là ngươi thay đổi đi!”
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng xẹt qua nàng, Hướng Hách Nhật trầm mặc .
Hắn không muốn cùng nàng tranh luận, hiện nay điều quan trọng là từ miệng nàng hỏi ra Lí Liên Nhi đang ở đâu .”Nói đi! Ngươi đem Liên Nhi giấu đi nơi nào ?” hắn miễn cưỡng ổn định chính mình đi tới cái bàn.
“ Nàng chạy.” Lữ Lử Thanh lại uống ngụm trà.
Liên Nhi hủy đi sự nhiệt tình của tâm tư nữ nhân, không cần cũng thế! Lữ Tử Thanh như vậy nói cho chính mình.Về phần vì cái gì trở về thông tri cho tình địch, nàng tự mình xem nhẹ.
“ Nàng đem ta chuốc dược sau bỏ chạy, cho nên ta không biết nàng đi đâu” Lữ Lử Thanh buông cái chén,”Lúc trước là chính nàng muốn rời khỏi , trùng hợp bị ta bắt gặp, cho nên thuận tiện giúp nàng một chút.” mặt nàng không hồng khí không suyễn nói.
“ Chính nàng muốn rời khỏi ……” Hướng Hách Nhật miệng lặp lại, tâm lại trở nên đau đớn.
Nguyên lai nàng vốn đã nghĩ rời đi, khó trách…… Đêm đó nàng là tới cùng hắn nói lời từ biệt ! Hắn vẻ mặt mơ hồ, phảng phất cả hồn cũng theo giai nhân mà đi.
Hừ! Ánh hào quang hỏa diễm lấp lánh chỉ khi bên cạnh Hướng Hách Nhật mới có…… Lữ Tử Thanh suy nghĩ.
Mất đi ánh hào quang nữ nhân, nàng cũng không còn yêu !
Kim quang sáng rực, cực kỳ hấp dẫn người, ở ngã tư này gồm các cửa hàng chuyên bán đồ dùng cho hôn lễ, nên trong nhà đều là ánh kim lóa mắt, song kim thoa một đôi bằng vàng , tịch hồng cắt giấy (1), mũ phượng nhỏ,những hạt ngọc trai phỉ thúy được đặt kế bên khăn phượng (khăn trùm đầu) , tất cả được bày biện trong chiếc hộp xung quanh không khí vui mừng, chính là chờ người con gái được gả đi . ( Mọi ng thông cảm bạn trẻ mún chết khi edit đoạn này, ai có lòng thương làm trơn tru đoạn tả đồ cưới này làm giùm với)
Nguyên lai là Thiên Thư phải lập gia đình !
Đối phương là người đọc sách, lão gia phu nhân thuyết phục nên mới định được cuộc hôn nhân này. Thiên Thư vốn luôn an phận, lại hoan hỉ vui mừng gật đầu; Nhưng mà Thiên Thư lại nhất định kiên trì, muốn chờ ŧıểυ thư trở về giúp nàng mang giá y, đó là lời các nàng đã định, vì thế hôn sự liền như vậy trễ nãi.
Lí Liên Nhi biết là nàng làm trễ chung thân đại sự của Thiên Thư, như thế nào cũng không làm hỏng tâm tình của Thiên Thư , nàng tự nói cho chính phải phấn khởi, không để cho người lo lắng.
“ ŧıểυ thư người xem, cái này cắt đẹp quá nha!” Thiên Thư dương dương tự đắc trên tay là giấy cắt hình một đôi bướm hồ điệp.
Người muốn thành đôi, điệp yến cùng bay, nàng lại như một con thuyền nhỏ cô độc, một mình trong ánh trăng…… Lí Liên Nhi thu hồi tâm trạng mơ hồ, miễn cưỡng cười. “ Đúng vậy…… Thích liền mua đi! Đừng tiếc nó chỉ tốn một ít tiền thôi, em cũng là nữ nhi của cha và nương ta!” Thiên Thư cùng cha mẹ, Lí Liên Nhi lòng tràn đầy cảm kích.
“ Nhưng mà……” Thiên Thư do dự.
Lí Liên Nhi đi tới lấy thứ trong nàng cầm đi, hướng lão bản gọi sau đó liền đưa ngân lượng .” Thiên Thư em rõ ràng xem chúng ta như xa lạ, không phải muốn emthật vui vẻ làm tân nương tử sao? Suốt ngày lo lắng vấn đề ngân lượng, là không đem tâm ý chúng ta để vào mắt? “ nàng cố ý nói dỗi.
Thiên Thư quả nhiên tưởng thật, vội vàng giải thích nói:” Không phải! Em như thế nào lại không biết tâm ý ŧıểυ thư cùng lão gia phu nhân? Đây là phúc khí Thiên Thư đã tu luyện kiếp trước nha!”
“ Còn kêu ta ŧıểυ thư?” Lí Liên Nhi ý cười trong suốt, mang theo ánh mắt u sầu khiến người khác mún yêu thương.
Thiên Thư nhìn mà há hốc mồm, phát hiện ŧıểυ thư thật sự thay đổi.
Trước kia ŧıểυ thư tuyệt sẽ không sẽ có dáng vẻ phong tình như vậy! Thiên Thư có chút lo lắng mở miệng,” ŧıểυ thư trở về có chút ngày , tuy rằng lão gia phu nhân cái gì cũng không có hỏi, nhưng là bọn họ trong lòng là lo lắng . Năm năm ŧıểυ thư sống như thế nào ? Nếu nguyện ý xin người hãy nói ta biết……” nàng thực nguyện ý vì ŧıểυ thư chia sẻ đau khổ.
Lí Liên Nhi tươi cười ẩn đi một tia đau lòng,”…… Ta ổn.”
Nàng nhẹ nhàng thở dài, không phải không muốn nói, mà là có một số việc dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng khó nói vô cùng, cũng giống như hắn nhớ lại chỉ giấu ở trong lòng là tốt rồi, chỉ sợ nói ra, đoạn hồi ức tốt đẹp sẽ thay đổi mất……
Nàng đối Hướng Hách Nhật tình cảm thực phức tạp…… Hắn đều không phải là con người toàn vẹn không hề có khuyết điểm, có rơi lệ, có yếu ớt, nàng yêu thương là khi hắn biểu lộ chân tình.
“ ŧıểυ thư……” thấy nàng lại không nói, Thiên Thư cảm thấy khổ sở.
Trước kia ŧıểυ thư không giấu nàng đều gì? Chuyện gì cũng đều cùng nàng nói……
Gã sai vặt đi theo vội đem những thứ mới mua trở về, Lí Liên Nhi cùng Thiên Thư chậm rãi đi ra thương phố, mỗi người đều có một nỗi lòng, ai cũng không nói lời gì nữa.
Khi các nàng đều đắm chìm trong suy nghĩ, đồng thời một người cưỡi ngựa chạy xẹt qua, tạo nên gió thổi loạn xung quang Lí Liên Nhi, bỗng dưng, tiếng vó ngựa xa dần nhanh quay ngược trở lại , đứng cách một thước, trên lưng ngựa nam nhân ánh mắt ngưng đọng, trong con ngươi đầy phức tạp xuất hiện ánh sáng ảm đạm.
Chống lại đôi mắt quen thuộc, Lí Liên Nhi kinh ngạc cùng hắn nhìn nhau, hốc mắt phiếm hồng nước mắt nhanh chóng trào lên, lại quật cường không cho nó rơi xuống.
“ ŧıểυ thư?” Thiên Thư mơ hồ cảm thấy không thích hợp.
Móng tay hung hăng cắm vào lòng bàn tay, Lí Liên Nhi cũng không cảm thấy đau,” Chúng ta đi thôi!”
Thiên Thư nhìn cái kia nam nhân liếc mắt một cái, phát hiện hắn mặt có vẻ đau xót,”Nhưng là người kia……” hắn không phải chính là kẻ làm đã cho ŧıểυ thư rời nhà trốn đi?
Lí Liên Nhi lắc đầu, cái gì cũng chưa nói, lôi kéo Thiên Thư vội vàng bước qua ngang người nọ.
“ Liên Nhi!” Hướng Hách Nhật nhảy xuống ngựa, toàn thân bắt được nàng, “Vì cái gì phải đi?”
Hắn ôm lấy bóng dáng yêu kiều kia, không để ý tới của nàng giãy dụa, đem nàng khóa ở chính mình trong lòng, hai tay gắt gao kiềm chế trụ nàng, phát tiết toàn bộ tưởng niệm khiến người ta phát cuồng, không để nàng thoát đi.
“ Hách Nhật……” ý chí đã muốn hỏng mất, tùy ý hắn ôm không hề giãy dụa. Nàng cho tới bây giờ vẫn không thể cự tuyệt hắn được nha…… Cho dù hắn muốn thành hôn.
Thành thân?! Nàng có thể nào đã quên người hắn yêu là Lữ Lử Thanh, hắn thật sự là so với nàng còn si ngốc, vì đem Lữ Lử Thanh giữ ở bên người, nhưng lại nguyện ý cưới muội muội của nàng……
Lí Liên Nhi tâm trở nên lạnh lùng, đẩy ra Hướng Hách Nhật ra lui lại mấy bước,”Ngươi như thế nào lại đi đến Bạch Lạc thành?” hắn đại khái là vì làm ăn mà đến đi? Nàng sẽ không ngốc đến mức nghĩ hắn đến là để tìm nàng.
“ Không phải, ta là tìm đến nàng.” Hướng Hách Nhật bạc môi nhấp nháy, cùng nàng đi song song , đối với nàng bỗng nhiên biểu tình lạnh nhạt, tâm lại trở nên đau đớn.
Hắn tìm đến nàng làm cái gì? Nàng không hiểu tìm nàng có ý gì, đảo mắt tránh nhìn thấy gương mặt hắn.
Nhìn thấu nghi hoặc của nàng, hắn không khỏi tự giễu cười.
Đúng nha! Nàng đương nhiên sẽ nghi hoặc……
“ Trước kia là nàng tới tìm ta, hiện tại đến lượt ta tới tìm nàng.” hắn chậm rãi nói.
Hắn lời này lại là có ý tứ gì? Ý định khiến nàng vui vẻ sao? Thật vất vả mới hạ quyết định quyết tâm không hề quấn quít lấy hắn, vì sao phải nói điều này nói làm cho nàng nghĩ đến có hi vọng?
“ Người nên tìm người là Lữ Lử Thanh.” nàng nhớ Lữ Lử Thanh cũng đi rồi.
“ Ta đã từ hôn .” giọng điệu thản nhiên không có nửa phần bùn bã.
“ Cái gì?” Lí Liên Nhi rốt cục ngẩng đầu.
Hướng Hách Nhật đi lên vuốt ve khuôn mặt của nàng, quá mức khiếp sợ làm cho nàng đã quên tránh đi, thẳng đến hắn cúi đầu hôn lấy môi của nàng, mới khiến nàng tỉnh lại.
“ Không !!” nàng đột nhiên khóc, tiếng khóc bi thương làm cho hắn cứng đờ.
“ Vì sao lại từ hôn? Ngươi quên chính mình yêu Lữ Lử Thanh bao nhiêu sao? Ngươi quên mỗi đêm vì nàng chảy qua bao nhiêu lệ sao? Đã quên từng ý đồ ở trên người ta tìm Lữ Lử Thanh an ủi chính mình sao?” nàng quên không được!
“ Ta không quên.” Hướng Hách Nhật thở dài, vẻ mặt kiên định nói: “Chính là ở bất tri bất giác, ta lại càng quan tâm ngươi rơi lệ. Ngươi chính là ngươi, ta chưa bao giờ từng đem ngươi thay thế trở thành Lữ Lử Thanh …… Bởi vì ngươi rất ngốc, làm cho ta rõ ràng hơn hết biết ngươi không phải nàng.”
Lí Liên Nhi không nói, mở căng mắt ra nhìn dung nhan hắn, như muốn nhìn thấu tâm tư của hắn.
Hướng Hách Nhật chậm rãi nói:” con đường này ta đã đi nhầm lâu lắm, lâu đến làm cho ta xem nhẹ tâm ý chân chính chính mình, hiện tại ta không nghĩ lại sai lần nữa.」
“ Ngươi buông tha cho nàng sẽ hối hận .” Lí Liên Nhi thì thào nói nhỏ, cặp mắt to kia mờ mịt nhìn về nơi xa.
Cho dù hắn hiện tại lựa chọn nàng, cũng khó bảo về sau sẽ không hối hận nha…… Hắn chính là còn không có thể nhận nàng rời đi?
“Ngươi không phải ta, sao biết ta sẽ hối hận? Hiện tại người ta muốn là ngươi.” Hướng Hách Nhật có chút buồn bực, bắt được tay nàng lạnh như băng, khẩu khí này vô cùng kiên định.
Lí Liên Nhi đang muốn mở miệng, đột nhiên, một tiếng hét đánh gãy bọn họ.
“Buông nữ nhi ta ra!” Lí Hoa chạy tới, sợ hãi nữ nhi lại bị bắt cóc.
Gặp phụ thân bộ dáng lo lắng, Lí Liên Nhi rút về hai tay chạy nhanh đỡ lấy phụ thân,”Cha, sao người lại tới đây? “ nàng vỗ vỗ lưng phụ thâ, để cho người thuận thuận khí.
“ vù vù…… Liên Nhi…… Đừng đi……” Lí Hoa bắt được tay nữ nhi , nói không ngừng.
“ Cha, con không có đi!” Lí Liên Nhi có chút kinh ngạc.
“ Con mới về nhà không bao lâu, như thế nào lại có thế rời khỏi cha cùng nương? Nhìn xem người chạy gấp như vậy, nếu có chuyện gì thù phải làm sao bây giờ?” nàng nhịn không được trách cứ một chút.
“ ŧıểυ thư, là em mời lão gia đến.” Thiên Thư sợ hãi ŧıểυ thư lại không thấy, phu nhân có thể sẽ không chịu nổi lại một lần nữa mất đi nữ nhi, cho nên mới có thể chạy nhanh hồi phủ thông tri lão gia.
Lí Liên Nhi lại không nói gì, nàng biết mọi người đều thực lo lắng nàng.
Lí Hoa bày ra dáng vẻ phụ thân đầy kiêu ngạo, “ Được rồi Thiên Thư nói cho cha biết…… Con ở trên đường cùng nam nhân xa lạ ôm ấp còn ra thể thống gì nữa? Đến lúc đó ai dám lấy con!
Nói xong, lại nhịn không được nhìn trái phải đánh giá, “ Liên Nhi vì ngươi mới rời nhà trốn đi ?” khẩu khí được không thân mật lắm, ánh mắt bắn thẳng đến Hướng Hách Nhật. (Sue: Ai thân mặt cho nổi, con mình đi tới 5 năm vì 1 người ai chịu cho thấu =”=)
Quả thật là một công tử tuấn tú, bất quá dụ dỗ nữ nhi hắn tuyệt không sẽ là người tốt!
Hướng Hách Nhật hơi nhíu mày, không dự đoán được lại nhảy ra một cái Trình Giảo Kim, hơn nữa người này vẫn là phụ thân Lí Liên Nhi, nhìn hắn tràn ngập địch ý bộ dáng, muốn dẫn nàng trở về chỉ sợ sẽ có trở ngại.
Hắn cân nhắc một lúc, không có trả lời, hơi hơi cúi người hành lễ, “ Bá phụ, tại hạ tên là Hướng Hách Nhật, là tới tìm nữ nhân của ta về.” Ánh mắt nhìn về phía Lí Liên Nhi.
“Nữ nhân của ngươi ?” nét mặt già nua vặn vẹo, Lí Hoa lắp bắp nói.
Lí Liên Nhi khốn quẫn tránh đi ánh mắt như muốn hỏi của phụ thân, đón nhận ánh mắt Hướng Hách Nhật, đáy mắt lộ ra khó hiểu. Nàng rời đi là làm cho hắn giải thoát, tại sao hắn lại cố ý làm như vậy?
“ Kia khẳng định không phải là Liên Nhi của chúng ta!” Lí Hoa lớn tiếng doạ người, lôi kéo nữ nhi bỏ rơi người phía sau.
Hướng Hách Nhật bước một bước lớn cản bọn họ, vẫn đang bảo trì tươi cười,” Bá phụ hẳn là rất rõ ràng, nàng chính là người ta muốn tìm , ngài cần gì phải vội vã phủ nhận chứ?” bàn tay to bắt lấy nàng, không chịu buông.
Ở giữa phụ thân cùng hắn trong lúc đó, Lí Liên Nhi không thể không lên tiếng, “Ta không phải là người ngươi cần tìm.” Người hắn cần hẳn là Lữ Lử Thanh, không phải nàng. Cho dù hắn nhất thời ý loạn tình mê, nhưng nàng cũng sẽ không!
“ Có hay không, chỉ có bản thân ta hiểu rõ nhất không phải sao?” Hướng Hách Nhật tới gần Lí Liên Nhi nói nhỏ.
Lí Liên Nhi hơi hơi tránh đi, nói không ra lời.
“Liên Nhi đều đã nói , ngươi nếu không buông tay, đừng trách lão phu không khách khí!” Lí Hoa trừng mắt Hướng Hách Nhật, càng xem càng chướng mắt, “ cho dù ngươi không coi ai ra gì, lão phu vẫn là phụ thân Liên Nhi, mặc kệ các ngươi phát sinh chuyện gì, hiện tại Liên Nhi về nhà , chính là lão phu làm chủ, ngươi tới muốn người cũng phải nhìn ta có chịu hay cho hay không.”
Hướng Hách Nhật ngẩn ra, rút tay ra khỏi Lí Liên Nhi. Con ngươi màu nâu nhạt ngóng nhìn nàng, nàng lại thủy chung lạnh nhạt, làm cho hắn tuấn nhan lâm vào vặn vẹo. Hắn không nghĩ tới nàng như thế nhẫn tâm, nàng thật muốn đoạn tuyệt với hắn sao?
Nhìn nữ nhi cùng nam nhân kia trong lúc đó con ngươi đảo tới lui lui vòng vo vài lần, Lí Hoa trong lòng có tính toán, cổ quái bồi thêm một câu,” Lão phu cũng không phải là người không hợp tình hợp lý, cuối tháng chúng ta Lí gia có hỉ sự, công tử đến lúc đó cần phải đến quý phủ uống ly rượu mừng.”
Lí Hoa ngăn trở bóng dáng nữ nhi, không cho cặp con ngươi kia câu hồn tiếp tục dụ hoặc nữ nhi hắn,” Đương nhiên là nữ nhi lão phu! Công tử nếu tới thì sẽ rất hân hạnh được đón tiếp, không đến cũng thế!” lời này là đả kích hắn.
Lí Liên Nhi hoài nghi nhìn bóng dáng phụ thân. Vì cái gì chỉ điểm Hách Nhật tham gia hôn lễ Thiên Thư? Nàng không nghĩ lại nhìn đến hắn a!
“ Liên Nhi, Thiên Thư, chúng ta đi.” Lí Hoa mỉm cười nói.
Nghe vậy, Lí Liên Nhi cùng Thiên Thư đi theo Lí Hoa phía sau, rốt cục, bóng dáng kia cứng đờ môi giật giật, chậm rãi nặng nề mở miệng: “Ta còn câu nói kia……”
Lí Liên Nhi cước bộ ngừng lại, nhưng không có quay đầu.
Đúng vậy! Cho dù nàng phải lập gia đình, hắn cũng sẽ đem nàng trở về! Trầm tư một lát, trong lòng Hướng Hách Nhật dự tính, nói xong liền theo phương hướng khác cất bước mà đi.
Cuối cùng, Lí Liên Nhi vẫn là quay đầu, lại chỉ thấy được một chút tay áo màu xanh như mây nhanh nhẹn biến mất ở trong mắt nàng.