Tình Triền Nhật Nguyệt

Chương 2

Trước Sau

break
Bình trà xuân tỏa ra màn sương khói nhẹ nàng lay động, mùi hương cũng nương theo gió mà thoang thoảng khắp nơi.

“ŧıểυ thư, xem sách lâu như vậy ắt là khát nước, uống trước ly trà đi” Thiên Thư nhìn lá trà ở giữa chén sứ từ từ lan rộng, hiện ra một sắc vàng dịu ngọt, nàng thổi nguội sau đó đặt trên chiếc bàn nhỏ sau giường của ŧıểυ thư.

Ngồi ở trên giường là một nữ tử tóc dài buộc lên ở sau đầu, khuôn mặt khi thì giãn ra, khi thì căng thẳng, tựa hồ đối với nội dung thư trung rất có phê bình kín đáo.

Kia khuôn mặt trắng nõn, chân mày nhếch cao tràn ngập anh khí, chỉ duy có cặp mắt kia ánh lên vẻ châm chọc, ánh mắt trong lúc đó linh quang lưu chuyển, nghiễm nhiên là vẻ đa tình thiên hạ.

“Hô!! Không xem nữa!” Lí Liên Nhi dùng sức đóng mạnh cuốn sách, thuận tay cầm lấy ly trà uống một hơi cạn sạch.

“Trầm Hương Liên rõ ràng có đối tượng chung thân trong lòng, lại yên lặng cho trưởng bối an bài gả cho thương nhân, cả đời họ đều sầu não không vui.” nàng oán hận cắn răng, thực tế cảm xúc ở thư không thể tự thoát ra được.

“Bất quá chỉ là quyển sách thôi, ŧıểυ thư cần gì sinh khí ?”

Lí Liên Nhi thực không hiểu, “Vì cái gì nàng không cự tuyệt? Biết rõ sẽ hối hận, vì cái gì không dũng cảm theo đuổi chân ái? Nàng biết rõ đối phương cũng yêu nàng a! Nếu là ta, mặc kệ kết cục là tốt là xấu, ít nhất ta sẽ cố gắng không hề hối hận” nàng tự tin tràn đầy nói, mắt hướng tới.

“A! Khó trách phu nhân thường nói ŧıểυ thư tính tình giống cái nam nhi.” ŧıểυ thư không chút nào che dấu cá tính vì nàng gây ra rất nhiều phiền toái, thường làm cho lão gia phu nhân đau đầu không thôi.” nếu ŧıểυ thư chúng ta đều có khí phách như vậy, chẳng phải thiên hạ đại loạn sao?”

Thiên Thư che miệng cười khẽ, đối với ý kiến độc đáo của Lí Liên Nhi đã thấy nhiều nên chẳng thể trách cứ được gì.

“Nói như vậy từ nhỏ ta đã nghe nhiều rồi, nghe đến chai cả tai rồi .” Lí Liên Nhi ngoáy ngoáy lỗ tai. ( Yue:chị ấy khó đỡ quá hắc hắc) “Không biết có phải hay không lão cha sớm biết rằng sẽ như vậy, cho nên mới đặt cho ta cái tên nhu nhược thế này.”

Nàng đẩy bàn ra, đôi chân liền lộ ra đôi giày thêu.

“Tên ŧıểυ thư quả thực tốt lắm nha! Lão gia là hy vọng ŧıểυ thư có thể được mọi người yêu mến!”

“Liên Nhi tên này ở trên người ta thật sự là đáng tiếc, ta thì rất thích tên của ngươi, Thiên Thư, Thiên Thư…… nghe thật tốt a,”

“Nhưng thật ra Thiên Thư cảm thấy thực may mắn……” Thiên Thư nghẹn cười.

“May mắn cái gì?”

“Nếu không nhờ lão gia đặt cho ŧıểυ thư cái tên tốt thế này, ŧıểυ thư khẳng định dọa phá hư mấy nhóm thiếu gia đến cầu thân, đến lúc đó liền sợ là không gả được nha.”

“Cái gì thôi, ngươi nha đầu kia cư nhiên giễu cợt ta, phải đánh!” Lí Liên Nhi vung nắm đấm lên, đuổi theo, hai cái nha đầu cười đùa âm thanh thanh thúy theo Lí phủ kéo dài đến bên ngoài chợ.

”Cho ta hai cân mứt quả.” Thiên Thư từ túi tiền lấy ra tiền đồng, hâm mộ nói: “ŧıểυ thư còn chưa đến mười lăm tuổi, bà mối tiến đến cầu thân đều nhanh đem giữ khảm cấp san bằng(1). Nhắc mới nhớ, lão gia thực vừa lòng công tử bà mối Vương giới thiệu lần này, vị công tử kia biết lão gia muốn lưu ŧıểυ thư đến mười tám mới bằng lòng gả người, không có hai lời liền đáp ứng, có thể thấy được vị công tử đó đối với ŧıểυ thư tình ý thắm thiết.”

Lí Liên Nhi tiếp nhận mứt quả, cắn một viên đưa vào miệng ăn, không đem lời nói Thiên Thư nghe vào.

“ŧıểυ thư, người có hay không nghe thấy a?” ở chợ âm thanh thật lớn, Thiên Thư đành phải lên giọng đối với người chủ tử sắp không thấy bóng người hô to.

“Ngươi nói cái gì?” Lí Liên Nhi dừng cước bộ lại, quay đầu hỏi.

Thiên Thư xuyên qua đám đông thở gấp nói: “Em nói…… Lão gia đã muốn thay ŧıểυ thư định đoạt hôn ước!”

“Ta không cần!” Lí Liên Nhi nhanh chóng nói, bĩu môi, có chút không cho là đúng. “Ta mới không cần gả cho người chưa từng gặp mặt, vị công tử kia chỉ dựa vào lời nói của bà mối liền đối ta sinh ra cảm tình? Này chẳng phải buồn cười sao!”

Lí Liên Nhi trong mắt lóe ra quang mang tức giận.

“Nhưng là từ xưa đến nay, hôn sự nữ tử đều là do bà mối làm mai nha!” Thiên Thư lại cho rằng đây là chuyện thực bình thường, không gì không đúng nha!

Lí Liên Nhi nhún vai không cho là phải, bởi vì nàng biết nói như thế nào đối với Thiên Thư cũng vô dụng…… Nàng đem mứt quả còn lại đưa cho Thiên Thư. “Ngươi về gia trước đi! Ta muốn một mình đi dạo rồi trở về sau.”

“ŧıểυ thư trước khi trời tối phải trở về nga! Không cần giống lần trước làm cho lão gia, phu nhân cùng mọi người lo lắng.” Thiên Thư một tay tiếp nhận mứt quả, lại ở bên tai Lí Liên Nhi toái nói.

Lí Liên Nhi ra vẻ cầu xin tha thứ, “Đã biết, ŧıểυ nhân cũng không dám nữa !”

Thiên Thư bật cười, nhịn không được lại dặn vài câu, mới hướng trái ngược rời đi.

***

“Lão bản, cho ta hai bao đường sao cây dẻ(2), phiền toái thêm nhiều một ít!”

“Hảo hảo, Lí ŧıểυ thư vừa muốn cầm cấp bọn nhỏ ăn nha?” lão bản bỏ đầy tràn hai túi cấp Lí Liên Nhi.

“Là nha! Cám ơn lão bản, ngươi tốt nhất !” Lí Liên Nhi đắc ý trong lòng vui sướиɠ, hai tay tiếp nhận túi giấy đổ cước bộ hướng lão bản phất tay nói lời từ biệt, lại không biết phía sau có người.

“A!” nàng đâm mạnh một cái lên bộ ngực rộng, vội vàng li khai, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta không phải cố ý, ngươi không sao chứ?”

“Những lời này hẳn là ta hỏi cô nương mới đúng, ngươi không có việc gì đi” Một nam nhân mỉm cười nho nhã nhặt lên cái túi trên mặt đất mà Lí Liên Nhi làm rơi, phủi đi tro bụi mới đưa cho nàng.

“Ta không sao, cám ơn……” Lí Liên Nhi nhịn không được mặt đỏ tim đập, vội đưa tay tiếp nhận.

“Chủ tử, sắc trời cũng sắp tối, còn có hai nhà phải hay không phải đợi ngày mai qua tiếp đi?” đi theo bên cạnh nam tử là lão bộc cẩn thận nhắc nhở.

“Xong việc hãy trở về” đối với lão bộc, nam tử khẩu khí thay đổi, tuổi còn trẻ đã có thái độ phú uy nghi; nhưng cùng Lí Liên Nhi nói chuyện thời điểm lại thập phần ôn hòa, “Cô nương, cáo từ.”

Nghe bọn họ đối thoại, xem ra hai vị là người bên ngoài…… Lí Liên Nhi nhìn hai người càng lúc càng xa, hai tay ôm chặt cái túi trước ngực; trong lòng có chút buồn bã.

“ A…… hạt dẻ đều rớt cả rồi.” để hết hạt dẻ lại phía sau nàng chạy nhanh về nhà, bằng không hội bị mắng!

Lí Liên Nhi dọc đường chạy nhanh, khuôn mặt của nàng nhâm tái nhợt họa ra rặng mây đỏ.

——— ————-

(1): giữ khảm cấp san bằng: hình như chỉ là tỷ ý chưa tới 15t mà mấy bà mai đều lũ lượt đoán quẻ tìm chồng cho tỷ ý rùi ấy

(2) là hạt dẻ rang đường á….mún ăn quá ai mua cho Yue ăn đê T^T Sue: *liếc* ăn ko bik chia sẻ hả….Yue:có đâu mà chia=.=”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mùa này hoàng hôn tới sớm mà qua cũng mau,sắc trời đã điểm nhiều tinh quang(Yue:là sao trên trời đó) như muốn chạy đến góp vui, dường như thúc giục cước bộ Lí Liên Nhi nhanh hơn.

Thẳng đến gần tam hợp viện cũ nát, nàng mới chậm cước bộ lại.

“Hô — mệt chết người!” nàng xoay người thở, một tay còn che chở cho gói hạt dẻ trong lòng

“ Lí tỷ tỷ! Lí tỷ tỷ đến đấy!” ánh mắt ŧıểυ hài tử nhìn thấy bóng người quen thuộc, liền hô to, một đám ŧıểυ hài tử quần áo chắp vá tất cả đều chạy ra, bao quanh khắp người Lí Liên Nhi, lôi kéo váy nàng, có vài ŧıểυ hài tử trực tiếp ôm lấy đùi nàng.

“Lí tỷ tỷ, ngươi đã lâu không có tới tìm chúng ta chơi, Đại bảo, ŧıểυ Bảo rất nhớ tỷ, chỉ sợ Lí tỷ tỷ đã quên chúng ta.” ŧıểυ Bảo mở miệng.

“ Có lí nào lại như thế? Lí tỷ tỷ sẽ không quên các em đâu!” Lí Liên Nhi nhẹ nhàng xoa đầu ŧıểυ Bảo

Nghe được tiếng ŧıểυ hài tử hoan hô, trong đó lớn tuổi nhất là cô gái ŧıểυ Xảo chạy nhanh đi ra nghênh đón,”Mọi người mau buông ra Lí tỷ tỷ, đừng làm dơ quần áo tỷ ấy!”

“ ŧıểυ Xảo, không sao đâu! Còn có, này cấp ngươi.” Lí Liên Nhi đem gói to ôm trong ngực giao cho ŧıểυ Xảo. “Vừa vặn đằng trước có ở bán đường sao cây dẻ, ta nhất thời thèm ăn nên mua nhiều lắm, phân cho bọn nhỏ ăn đi!”

Lí Liên Nhi cố ý nói như vậy, biết ŧıểυ Xảo không thích nhận bố thí không duyên cớ.

ŧıểυ Xảo cảm kích trong lòng, chà xát dơ bẩn trong lòng bàn tay mới dám lấy. “Mọi người còn không mau cám ơn Lí tỷ tỷ?”

“Cám ơn Lí tỷ tỷ!”

Bọn nhỏ đến lấy đường sao hạt dẻ chưa kịp ngồi đã vội vã ăn ngay. ŧıểυ Xảo nghĩ đến sau này mình rời đi rốt cuộc sẽ không còn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bọn nhỏ nữa, nhịn không được đỏ hai mắt, nàng do dự một hồi, vẫn là mở miệng .

“ Lí cô nương….. kỳ thật vài ngày sau ta sẽ đi Bạch Lạc thành .” ŧıểυ Xảo bộ dáng lệ mang lê hoa(Sue: đây là nói nước mắt đẹp như hoa lê) , cùng Lí Liên Nhi so sánh chính là như một loại phong tình.

“Vì sao? “ Lí Liên Nhi chăm chú nhìn ŧıểυ Xảo, mặc dù đều là nữ nhân, cũng nhịn không được bị nàng hấp dẫn.

“Lúc trước ta có phụ việc cho Bạch đại thẩm, gần đây có tin tức, nghe nói vị công tử kia gia thế hiển hách, mấy đời trước đây đều làm quan , mặc dù cha mẹ phản đối, nhưng hắn vẫn dứt khoát theo nghiệp thương nhân. Lần này hắn đến, muốn ở những thị trấn lân cận đem vài vị cô nương trở về…..”

Lí Liên Nhi mơ hồ cảm thấy trong lời nói ŧıểυ Xảo không chỉ thuần là như vậy, “Cho nên ngươi cũng được lựa chọn?”

“ Ân! Vị kia phân công cho gia phó đến xem qua trước……”

Lí Liên Nhi nhìn ra nỗi buồn của ŧıểυ Xảo, cầm bàn tay thô ráp của nàng,” Kia ..ngươi làm cái gì?”

ŧıểυ Xảo cúi đầu, nhỏ giọng nói:”…… Làm kỹ nữ.”

“ Kỹ nữ?! Đó không phải là yếu ngươi dương nhập hổ khẩu, bức lương vì xướng sao?”(1) Lí Liên Nhi trừng lớn mắt nổi giận nói.

“ Không phải như vậy ……” ŧıểυ Xảo vội vàng làm sáng tỏ. “Kỹ nữ không bán thân , chẳng qua là làm chút công việc tiếp đón khách nhân mà thôi.”

Nhưng nàng khí nhược cách nói căn bản không thuyết phục được Lí Liên Nhi, ngược lại làm cho nàng sinh khí

“Với ta mà nói chính là dương nhập hổ khẩu, bức lương vì xướng! Ngươi là một cô nương trong sạch, như thế nào có thể đi làm kỹ nữ? ŧıểυ Bảo bọn họ đã biết sẽ rất khổ sở a!”

Đang lúc Lí Liên Nhi lớn tiếng ồn ào, một người nam nhân tiếng nói ngắt ngang lời các nàng.

“Ta nghĩ, cô nương tựa hồ không hiểu rằng ŧıểυ Xảo vốn là bất đắc dĩ.”

Lí Liên Nhi nghe tiếng liền quay đầu, không nghĩ tới đúng là…… “Là ngươi?!”

Là nam tử vừa mới bị nàng đụng vào, nàng nghĩ sẽ không còn được gặp lại hắn nữa ……

Hướng Hách Nhật biểu tình lạnh lùng, “Chúng ta lại gặp nhau.”

Thái độ của hắn làm cho vẻ mặt vui sướиɠ Lí Liên Nhi có chút lúng túng, nàng cao giọng hỏi lại: “Xem ra công tử hình như là kẻ có nhiều tiền, vậy ngươi lại không biết người ta khổ là do bất đắc dĩ sao?”

“Ta không biết bọn họ bất đắc dĩ hay không, bởi vì ta trời sinh sẽ không là người như thế.”( Yue: anh này chảnh qớ=.= Sue: h cứ chảnh đi sao này sẽ bik * cười man rợ*) Hướng Hách Nhật đột nhiên chuyển hướng tới ŧıểυ Xảo, làm cho nàng không thích ứng kịp:”Nhưng là ta có thể cho bọn họ cơ hội. Một cơ hội có thể đổi đời.”

Âm thanh của Hướng Hách Nhật đầy tự tin, tràn ngập sức quyến rũ.

Lời nói của hắn làm cho Lí Liên Nhi không thể cãi lại, nhưng là bọn nhỏ không thể không có ŧıểυ Xảo a, nàng giữ chặt tay ŧıểυ Xảo, cứng rắn yêu cầu ŧıểυ Xảo đáp ứng nàng, “ ŧıểυ Xảo, ngươi nói mau ngươi không có nghĩ vậy đi nha!”

“ Lí cô nương…… Thỉnh không cần như vậy.” ŧıểυ Xảo gục đầu xuống, đáp án đã muốn rất rõ ràng.

Nàng đã trưởng thành, biết rõ rằng sự thật luôn tàn khốc. Các nàng thực nghèo, ngay cả khoái hoạt cũng không có nổi nữa.

Dựa vào làm chút thủ công của nàng căn bản không trải trải đủ cho cuộc sống, thân là đứa lớn nhất ở đây, nàng có nghĩa vụ chăm sóc mọi người.

Lí Liên Nhi vô lực buông ra tay, nhìn về phía Hướng Hách Nhật ánh mắt tràn ngập quật cường.

Hắn nghênh hướng ánh mắt của nàng,thần sắc ôn hòa lại nói ra sự thật tàn khốc, “ Ta hiểu được cô nương có tâm ngăn cản, nhưng là ngươi có thể giúp đỡ bọn họ cả đời sao?”( Yue: Ghét anh này, đẹp mà chảnh ko ham xì =.= Sue: đã bảo rồi, để ảnh chảnh đi rồi sao này mới bik đc * cười man rợ tập 2*)

Hắn nói đúng, nhà nàng tuy rằng không lo ăn mặc, nhưng là chính là không lo ăn mặc mà thôi, huống hồ trong nhà đã

Bất quá giống mấy năm trước vậy muốn cuộc sống đầy đủ, náo nhiệt, thật sự cần nhiều người giúp đỡ lắm……

Nhưng là, ŧıểυ Xảo tựa như muội muội của nàng, bởi vì nương sinh nàng là con một, cho nên nàng như thế nào có thể mặc kệ?

“Tóm lại, công tử mời trở về đi!” nàng sẽ không đem ŧıểυ Xảo giao cho hắn !

“Nếu cô nương kiên trì như thế, tại hạ cũng không ép buộc.” Hướng Hách Nhật nhìn ŧıểυ Xảo liếc mắt một cái, lộ ra ý cười, sau đó hướng lão bộc bên cạnh ý bảo,”Chúng ta đi thôi!”

Như hắn suy nghĩ, ŧıểυ Xảo như thế nào có khả năng buông tha cơ hội kiếm tiền? Nàng vội vàng ngăn lại hắn đường đi. “Công tử, thỉnh cho ta một cơ hội nữa, ta thật sự thực cần công việc này!”

“ Ta nghĩ, hay là ngươi lời nghe Lí cô nương nói đi!”( Yue: ghét anh nì x2 aaaa Sue : ngoan nào ) những lời này nói cho ŧıểυ Xảo nghe, thực chất mục đích là nhằm vào Lí Liên Nhi.

Lí Liên Nhi nhíu mày liếc hắn một cái, giữ chặt ŧıểυ Xảo,” Đừng lo lắng, ta sẽ chăm sóc ngươi !”

ŧıểυ Xảo nghe câu sau rốt cục cũng giận dữ (Yue: con bé này ăn cháo đá bát quá, ghét Sue: ừ ừ. ta cũng ghét *gật gật*),nàng dùng sức đẩy Lí Liên Nhi ra, thốt ra lời nói tổn thương nàng,

“Như thế nào có thể giúp ta? Nơi này có bao nhiêu đứa nhỏ ngươi cũng không phải không biết, ngươi có thể chăm sóc tốt được tất cả sao? Công tử nói rất đúng, ngươi có thể chiếu cố bọn họ cả đời sao? Thỉnh không cần giúp đỡ ta nữa !”

Lí Liên Nhi cả người cứng đờ,” ŧıểυ Xảo…..”

Hướng Hách Nhật không đếm xỉa đến, trong lòng có tính toán.

Kỹ viện hướng đến đều là lấy tú bà đi đầu, ngược lại mà nói hắn thấy, nếu cược được cô gái nhỏ này làm kỹ nữ tuyệt đối không sai.

Đầu tiên, nhất định có thể hấp dẫn không ít nam nhân tới cửa. Giữa các cô gái mồ côi sẽ chọn lựa vài cô nương đặc biệt, huấn luyện các nàng học tập vài thủ đoạn, vì hắn làm việc, đây đúng là nguyên do hắn muốn đích thân đi tuyển người.

Vô luận vì tìm hoan hoặc là mật thương, kỹ viện là nơi tụ tập nhiều loại người, nếu có thể có được năng lực của những người này, như vậy tài phú dĩ nhiên rơi vào trong túi một nửa.(Yue: anh này ham tiền ko từ thủ đoạn >”’
break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc