Nhã các nơi Mộ Dung Sí Diệm đang ở, vì để giữ bí mật, nên thật ra xung quanh còn xây một vòng tường chạm khắc thấp lùn. Mộ Dung Bạc Nhai thấy có bóng người rơi xuống mặt cỏ, trái tim liền nhảy vọt lên cổ họng. Bay lên bờ tường muốn tiếp cứu, nhưng lại thấy người đó tuy là rơi theo kiểu của người không biết võ công, tốc độ không hề giảm chậm, nhưng mà khi rớt xuống đất thì hai chân lại cong vào, cuộn vài vòng để giảm thế rơi.
Đây là tình huống gì? Ba tầng lầu không tính là cao, nhưng đối với người không biết võ công mà nói, chính là có chút khoa trương rồi. Cho nên không có lão bách tính bình dân nào không có chuyện làm lại đi nhảy lầu cho vui đâu.
Mộ Dung Bạc Nhai nhảy lên bờ tường, Mạc Am cũng nhảy lên theo, thấy người đó lăn hai ba vòng trên đất, hoàn hảo không thương tích, cũng cảm thấy kinh ngạc.
Trên lầu các có tiếng mệnh lệnh: “Lưu người sống!” Sau đó là bạch ảnh nghiêng ngả xuất hiện sau cửa sổ đã bị tông vỡ, chính là Mộ Dung Sí Diệm.
Ngắn ngủi trong thời gian chớp mắt, nhân ảnh bụi bặm lăn dưới đất đó hai ba bước lao tới cạnh tường chạm trổ, hai tay vịnh đầu tường dùng lực, mượn thế leo lên bờ tường. Mấy động tác linh hoạt đó cực giống con chồn leo cây.
Những ám vệ của Bằng Tổ xung quanh nghe thấy tiếng động, nhanh chóng tiếp cận phía này. Thời gian một khắc, Mộ Dung Sí Diệm ngạc nhiên trông thấy bóng dáng của huynh đệ ‘Bốc Lão Mạo’ và ‘Bốc Nhị Mao’ ở nơi người kia rớt xuống, trong lòng hắn đối với thân phận của hai người này luôn tồn tại hoài nghi không dám mạo hiểm tổn thương, vì thế lại hét lên một câu: “Không cho phép tổn thương người!”
Thân hình Mộ Dung Bạc Nhai nhẹ động, Mạc Am chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, mới chớp mắt đã thấy Mộ Dung Bạc Nhai nắm được Hoàng Linh Vũ đang dùng tư thế khó coi bám trên bờ tường, sau đó đẩy lui đám Bằng nhân lúc tối tiếp cận, đoản kiếm giấu trong cổ tay được đẩy ra nắm chặt trong tay, tiếng đinh đang vang lên liên hồi, không ai dễ chịu dưới sự tấn công của hắn.
Khi Mộ Dung Sí Diệm nhịn xuống cảm giác đau đớn vô cùng nhảy xuống nhã các, người vừa rồi còn đấu nhau ở tường vây đã vượt qua tường ngoài của Tần Hoài Lâu. Khi hắn truy tới tường ngoài, chỉ còn lại một thủ hạ hôn mê bất tỉnh dưới đất, người muốn tìm đã chạy không còn chút khí tức.
Đêm khuya, lạnh hơn ban ngày rất nhiều, Mộ Dung Bạc Nhai kẹp Hoàng Linh Vũ dưới nách, truyền tới từng trận ấm áp, chống đỡ được hàn phong ập tới.
Hoàng Linh Vũ lại an an tĩnh tĩnh mặc hắn mang mình chạy.
Dương Châu thành mỗi năm đều rất yên bình, cũng vì lấy kinh thương làm chủ, tường thành không cao lớn bằng các cứ điểm ở phương bắc, cũng tiện vượt qua. Mà mặt tường trải qua sự cọ rửa của gió lạnh mưa dầm trăm ngàn năm, đã gồ lên không ít, đối với Mộ Dung Bạc Nhai và Mạc Am mà nói, căn bản không tạo thành trở ngại gì.
Canh năm, ba người đã sớm rời thành Dương Châu rất xa. Dương Châu nằm tại vùng đại lục cực đông, mặt trời mọc sớm, lúc này phía đông đã bắt đầu hơi sáng.
Chuyến ra vào này, lấy được chìa khóa mở vào nơi ở của Diêm Phi Hoàng, còn chạy trốn được dưới mắt Mộ Dung Sí Diệm. Tính kịch tính trong đó không phải chỉ cần một lời là có thể nói hết. Cho nên khi dừng lại, Mộ Dung Bạc Nhai đã ôm một bụng vấn đề.
“Không phải ngươi không biết võ công sao?” Hắn hỏi.
“Đích thật không biết.” Hoàng Linh Vũ trả lời.
Mộ Dung Bạc Nhai hơi cảm thấy thất vọng. Nếu Hoàng Linh Vũ có chút năng lực tự bảo vệ, trong kết cấu từ nay về sau có lẽ sẽ không nhiều cực khổ nguy hiểm như thế. Mộ Dung Sí Diệm chỉ trong thời gian ngắn đã truy tới thành Dương Châu, tối qua một màn Hoàng Linh Vũ rơi xuống lầu các quá mức kinh tâm động phách, khó bảo đảm sau này sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
Hoàng Linh Vũ nhìn ra được hắn lo lắng, mỉm cười nói: “Không cần quá mức lo lắng, so với các ngươi thì ta vô dụng lắm, nhưng ít nhất không giống người bình thường sức lực trói gà không chặt.”
“Không cần lo lắng?”
Hoàng Linh Vũ thấy hắn tựa hồ đã thư thái rồi, nhưng trong đáy mắt vẫn cất giấu ưu tư và mỏi mệt rất sâu, y vô thanh cười cười, đột nhiên tránh khỏi cánh tay bấu chặt của Mộ Dung Bạc Nhai, lùi về sau vài bước, rồi thình lình quay người lao về một thân cây. Không chút trở ngại leo lên cành cây cao bằng hai người, sau đó lại nhảy xuống.
Lần này, Mộ Dung Bạc Nhai nhìn được rất rõ ràng.
Từ khi leo lên đến khi đáp xuống, đích thật có thể nhìn ra Hoàng Linh Vũ là người không có chút nội lực. Nhưng mỗi một điểm rơi đều tìm rất chuẩn, mỗi động tác đều cực kỳ lưu loát, cũng chính là nói, Hoàng Linh Vũ có năng lực phán đoán vượt bậc người thường để bù vào sự khiếm khuyết của mình.
Hoàng Linh Vũ trở lại cạnh hắn nói: “Nếu thật là người sức trói gà không chặt, thì sao xứng làm bằng hữu của Diêm Phi Hoàng?”
Cảm giác đứng ở chỗ cao đã khắc sâu vào trong ký ức của Hoàng Linh Vũ, giữa không cũng có thể nắm vững thăng bằng cơ thể cũng đã trở thành một loại bản năng. Từ sau khi chuyện năm đó phát sinh, vì lại được sống cuộc sống của người bình thường, nỗ lực phải bỏ ra không phải người thường có thể nghĩ được. Trừ đổi công việc, y cũng cố gắng lấp đầy kín để bù đắp vào khoảng thời gian trống trải khi sống một mình.
Thời gian lưu động trên đường lớn ngỏ nhỏ, tranh luận tuyến đường thăm dò đường với bạn cùng chạy mới quen, trèo lên tường cao phát huy cực độ sức lực của bắp tay, và đứng trên tầng lầu lăn lộn chịu đựng gió mãnh liệt ập tới, đều có thể khiến y tạm thời quên đi cảm giác nắm bắt với địa đồ trong hoang mạc rừng rậm, cảm giác nặng nề khi đeo túi dụng cụ trên lưng, cảm giác yên tâm khi ngủ lại trong lều trên đường, và cả những câu nói đùa đã đi vào dĩ vãng.
Hoàng Linh Vũ vẻ mặt quá mức bình tĩnh, lại khiến Mộ Dung Bạc Nhai nhạy bén phát giác được chua xót trong đó, hắn tiếp lời đánh vỡ sự trầm nịch trước đó: “Nếu ngươi đã có tài như thế, vậy lúc đó tại sao không tự lên?”
“Lúc đó?”
“Khi ở tiệm Hoài Qua đó, ngươi còn cầm túi bột ớt rắt lên tên cầm đầu của Điển Bang khiến hắn kêu cha gọi mẹ.”
Hoàng Linh Vũ đảo mắt trắng: “Đầu tiên, đại hán mắt bò đó trực tiếp bị nện ngất, thứ hai, ngươi xem ta là phi nhân hay điểu nhân? Có thể xuống được đã không tồi, còn muốn ta lên sao.”
Mộ Dung Bạc Nhai khóe miệng co giật, trước đây hắn thường xuyên nghe người nào đó mắng người khác là ‘điểu nhân’, cũng biết ‘điểu nhân’ không có ý nghĩa gì tốt. Ý nghĩa này, chính là cái thứ có thể lên có thể xuống của bản thân mình, nó gọi là ‘điểu nhân’. (E hèm, điểu có nghĩa là chim, nói dễ hiểu chính là jj, nên chửi điểu nhân có nghĩa là ‘con c*c.)
“Vừa rồi Mộ Dung Sí Diệm tựa hồ bị thương không nhẹ, ngươi làm gì hắn vậy?”
“Hắn triệu ta, ta liền qua.” Hoàng Linh Vũ một năm một mười nói.
“Ân. Sau đó thì sao?”
“Sau đó ta liền đá hắn.” Hoàng Linh Vũ rõ ràng không kiên nhẫn, trực tiếp nói thẳng.
Kỳ thật y còn tỉnh lượt không ít. Ví dụ lúc đó Mộ Dung Sí Diệm đã chuẩn bị sẵn nước hương khăn tắm, nhất định muốn cùng y diễn cảnh uyên ương cộng dục. Sở dĩ Sí Diệm bày ra sách này, cũng là muốn bất động thanh sắc ngay tại hiện trường xác nhận ‘Lâm Tục Phong’ này có phải như mình đã nghĩ, thật sự là Hoàng Linh Vũ dịch dung.
Nếu ‘Lâm Tục Phong’ này hơi thông minh một chút, nghe nói muốn uyên ương cộng dục, sẽ lo lắng bất an, thê thảm phản đối, như vậy lập tức chứng thực thân phận của y.
Mà nếu phản ứng của y khá chậm, đầu óc cũng hơi ngốc, bản thân nhảy vào tắm rồi, trong nước hương tắm này có chứa dược vật cũng có thể làm rớt dược phấn dịch dung, khiến nhân bì diện cụ tinh xảo bị nhăn.
Ai biết Hoàng Linh Vũ so với trong dự liệu của hắn thì tàn nhẫn rất nhiều. Lúc đó y tuy rối loạn tâm trí, nhưng nếu lập tức phản kháng ngược lại chết càng sớm, thế là quyết định trước giả vờ quanh co, tiếp đó thừa cơ bỏ trốn.
Lúc đó, Hoàng Linh Vũ chậm rì rì thoát ngoại y, chậm rì rì cột tóc lên, chậm rì rì quấn lên người Mộ Dung Sí Diệm, trong ánh mắt hơi mang theo khinh thị nhưng lại hàm chứa hứng thú của Mộ Dung Sí Diệm thi triển tuyệt học bình sinh, trêu chọc mỗi một chút thần kinh của vị hoàng tử tình hữu độc chung đối với nam tử này.
Cho dù là Mộ Dung Sí Diệm cũng không thể không thừa nhận, ‘Lâm Tục Phong’ rất có thiên phú, vào lâu chẳng qua mới có mấy ngày, đã được điều giáo cực có thủ đoạn. Hắn nào biết, Hoàng Linh Vũ là người thuần túy có thiên phú cực cao, thân là nam tính bình thường, nhờ vào những học thuật này, trước đây cũng nghiên cứu không ít xuân cung đồ bí tàng của lịch đại hoàng thất Trung Quốc, lý luận lại thêm thiên phú, kết quả ngang bằng hiệu quả của thôi tình tề cực mạnh. Mộ Dung Sí Diệm rất nhanh đã khó thể khống chế, mặt đỏ bừng bừng.
Khi hai người đang chuẩn bị thoát y cho nhau, cùng tiến vào bồn dục, vào khoảng cách cực gần đó, ngay lúc không có phòng bị đó, Hoàng Linh Vũ cho một gối, rất hung ác, vào chỗ dâng trào nhất của đối phương.
Thế là, Mộ Dung Sí Diệm lập tức ngã xuống đất.
Chỉ là ký ức lúc đó nhịn xuống cảm giác phản cảm liều mạng trêu chọc nam nhân thực sự quá tồi tệ, nên khi Mộ Dung Bạc Nhai hỏi tới, Hoàng Linh Vũ hai mắt đảo loạn, vòng vo trái phải mà nói.
Mộ Dung Bạc Nhai cũng không hỏi nữa, lúc đó hắn đã nghe được tiếng kêu thống khổ của Sí Diệm, mà sau đó thấy bóng dáng đi lảo đảo của Sí Diệm, lúc đó lại nhìn thần sắc của Hoàng Linh Vũ, cũng có thể đoán ra được tám chín phần. Chỉ là một khi đã rõ ràng, lập tức lại dấy lên điểm dị thường.
May mà Hoàng Linh Vũ có bộ dáng rất phản cảm, nên hắn cũng thuận theo không nhắc nữa. Đặc biệt là bộ dáng đối phương hai mắt đảo loạn, khiến hắn càng nhìn càng mềm lòng, tìm được một hạt lạp hoàn, kéo Hoàng Linh Vũ nói: “Trước hết đừng nói nhiều như vậy, ngươi đã mang dược phấn cải dung này suốt ba ngày, bây giờ thanh tẩy trước đi, nếu không còn để lâu thì da mặt sẽ bị tổn hại, chúng ta tẩy sạch sẽ rồi, lập tức đến Hóa Thạch Cư.”