Sau một đêm, trong chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa Sơn Hải Cư ở Sài Đô, một vị ‘phu nhân’ trẻ tuổi bước xuống__ phu nhân của Lục Nẫm Giác.
Hiện tại Hoàng Linh Vũ đã giả làm ‘Lục Nẫm Giác’, y ngẩng đầu nhìn quanh, thở dài. Vị ‘nữ tử’ trước mắt này, bạch y chạm đất mái tóc vấn cao, dung mạo tuyệt mỹ, là người thì không ai bỏ qua được. Tính đi tính lại, tính đến cuối cùng vẫn là để Mộ Dung Sí Diệm làm ‘nương tử’ của mình, Hoàng Linh Vũ quả thật có một ảo giác sống không đúng thế hệ.
Mộ Dung Sí Diệm không nói một câu nhấc chân bước vào. Sắc trời vừa sáng, đại môn Sơn Hải Cư vẫn còn đóng chặt, hắn nhấc chân đá mở, phục sức trên người liền kêu đinh đang, hai bên tóc mai rũ xuống cũng nhẹ lắt lư, tuy động tác ôn nhã, nhưng không có chút xíu ôn nhuyễn nữ tử nào cả. Làm Lý Sảng bị dọa hít một hơi, nhảy xuống ngựa lập tức đuổi theo, vừa đuổi vừa khoa trương kêu lớn: “Phu nhân ngài đi chậm thôi, phu nhân ngài cẩn thận kẻo ngã!”
Trình Bình đi tới kéo vai Hoàng Linh Vũ, thấp giọng nói: “Ngươi xem hắn đi, sao có thể che mắt được huynh đệ Mộ Dung Nam Cẩn và Bạc Nhai chứ? Không được vài ngày đã bị vạch trần.”
“Vốn không mong đợi sẽ giấu được Bạc Nhai.” Hoàng Linh Vũ thở dài, “Huống hồ, khi Lý Băng diễn ‘Lục Nẫm Giác’, không phải còn tuyên bố phu nhân của mình là người đanh đá sao.”
Trình Bình nghĩ nghĩ cảm thấy cũng đúng, nên không nói nhiều nữa. Hai người đang chuẩn bị bước vào cửa chính, thì cửa hông ở cách đó không xa kẹt một tiếng mở ra, mấy vệ binh từ bên ngoài chỉnh tề bước vào. Đám người tách ra, sau lưng có một người nữa, còn cách mười mấy bước đã cười hi hi hỏi han: “Sáng tinh mơ đã hồi phủ, đón được phu nhân về rồi sao?”
Sắc trời hãy còn mông lung, chưa thấy rõ mặt người, Trình Bình vừa nghe âm thanh thì liền kinh ngạc__ chuyện không phải khéo như thế chứ, nói tới ai thì người đó liền tới vậy sao? Hắn nhìn sang bên cạnh, Hoàng Linh Vũ rõ ràng cũng không ngờ được, vẻ mặt giật mình nhìn người tới.
Đó không phải là Mộ Dung Bạc Nhai thì còn là ai?
Còn chưa hết kinh ngạc, Trình Bình đã phát hiện ngay cả ‘Lục Thập Cửu’ đã rất lâu không gặp mặt cũng ở trong đám vệ binh, lập tức bị dọa toàn thân giật nảy, cao giọng nói: “Có bằng hữu từ phương gia đến chắc bận rộn lắm! Tiên sinh cứ từ từ nói chuyện, tiểu nhân về phủ thu xếp trước.”
Hoàng Linh Vũ ‘a’ một tiếng, giơ tay muốn cản Trình Bình, nhưng làm sao so được với tốc độ khi Trình Bình gặp Lục Thập Cửu, vì thế chỉ đành mở mắt trân trân nhìn người này vụt cái biến mất, oán hận nói: “‘Có bằng hữu từ phương xa tới’ không phải là dùng trong trường hợp này, cái tên ô quy khốn khiếp bán chủ cầu vinh hiểu biết sơ xài kia.”
“‘Bán chủ cầu vinh’ tựa hồ cũng không phải dùng trong trường hợp này đi.” Mộ Dung Bạc Nhai đã tới trước mặt y, dừng lại cách ba bước để có thể cúi đầu nhìn kỹ.
Hoàng Linh Vũ lắc lắc đầu, ngập ngừng hàm hồ vài tiếng, cuối cùng cũng không biết nói sao. Lần gặp mặt này quá đột ngột, tâm tình của y cũng hơi bị xao động, do quá bất ngờ nên quên mất nên nói cái gì. Khoảng cách cũng quá gần, lúc trước ‘Lục Nẫm Giác’ phiên bản Lý Băng cũng ở cùng Mộ Dung Bạc Nhai như thế này sao?
“Lần này đi đón phu nhân, đi đường vẫn khỏe chứ.”
“Rất khỏe.” Hoàng Linh Vũ nhắm mắt, nghĩ nghĩ lại cảm thấy trả lời đơn giản như vậy thì có hơi bất lịch sự, vì vậy nghiêm túc bổ sung, “Ân, rất tốt, rất tốt.”
Mộ Dung Bạc Nhai chậm rãi thay đổi sắc mặt, lặng lẽ nhìn chằm chằm người này. Đột nhiên, hắn nắm vai Hoàng Linh Vũ, lớn tiếng nói: “Ngươi là… ngươi là…!”
Hoàng Linh Vũ vừa nghe tới đó, liền ném nạng đấm một quyền vào mặt Mộ Dung Bạc Nhai để chào hỏi.
Hai người này, một người thì kích động quá mức, căn bản không lưu ý đến nắm đấm vung tới, một người thì che giấu ý đồ quá sâu, không lưu ý đến phải chú ý văn nhã. Kết quả chính là, các thị vệ mở mắt nhìn trân trân, gương mặt vô tội của Mộ Dung Bạc Nhai đại nhân gặp phải tai ương.
Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, Mộ Dung Bạc Nhai không giận mà cười, ôm chặt lấy kẻ hành hung, “Ngươi để ta chờ lâu quá!” Hắn vui đến mức xông vào Sơn Hải Cư, vừa chạy vừa kêu um sùm, các thị vệ bị bỏ ở ngoài cửa không thể tiến vào, căn bản cũng không nghe hiểu được hắn nói cái gì.
Đợi chờ là một chuyện rất cực khổ. Sẽ khiến người ta lo được lo mất, khiến người ta không biết mục tiêu ở đâu, có lẽ từng phút từng giây của sinh mạng, trong sự chờ đợi sẽ hội tụ thành dòng sông, hội tụ thành biển, tất cả của tất cả đều một đi không trở lại, mà thứ ngươi chờ đợi vẫn không hề tới.
Bất luận Hoàng Linh Vũ, hay Mộ Dung Bạc Nhai, đều biết rõ tư vị này, nhưng bọn họ đều có sự cứu chuộc của riêng mình. Tín nhiệm, và một khi đã hạ quyết tâm thì tuyệt đối không quay đầu.
Đối với Mộ Dung Bạc Nhai, trong ba năm nay, liên hệ với Hoàng Linh Vũ không phải không có, nhưng đều là ngắn ngủi, hôm nay gặp mặt, ngày mai lại chia ra từng chiến trường. Thời cục càng lúc càng loạn, Bắc Yến càng phân càng nhỏ.
Mà hiện tại, Hoàng Linh Vũ đến cạnh hắn, hơn nữa lấy thân phận ‘mưu sĩ’ của Nam Vương quân.
Theo Hoàng Linh Vũ vào phủ chưa tới một buổi chiều, Mộ Dung Bạc Nhai đã đi vòng vòng quanh Hoàng Linh Vũ, bất chợt lại nhớ ra vấn đề vô cùng nghiêm túc, nâng mặt y lên, nói: “Nếu đã không có người bên cạnh, thì gỡ món đồ chơi này xuống được không?”
“Gỡ? Món đồ chơi? Cái gì?”
“Ngô…” Mộ Dung Bạc Nhai nâng mặt y lên xoay trái xoay phải, nhưng vẫn không tìm được mối nối, bất giác kính phục nói: “Không thẹn là Tiểu Hoàng a, kỹ thuật cao như thế, ngay cả nơi tiếp giáp cũng tìm không được!”
Vẻ mặt Hoàng Linh Vũ lập tức rũ xuống, rồi trong chớp mắt, lại biến thành động vật hệ mèo xù lông, nghiến răng nói: “Ngươi có ý gì đây? Trò chơi gì?” Vừa nói vừa kéo mặt của mình cho hắn xem, “Còn nơi tiếp giáp?” Nhấc nạng lên gõ vào mông hắn, “Gỡ cái đầu ngươi chứ gỡ!’
Mộ Dung Bạc Nhai rụt rè, ngây ngẩn mặc đối phương xử lý, chỉ ngẩn ra chỉ vào mặt Hoàng Linh Vũ, e dè nói: “Mặt của ngươi, chính là tướng mạo kinh điển ‘xin thượng ta’ a… vốn ta nghĩ là diện cụ… thế nhưng…”
Hoàng Linh Vũ cầm nạng gõ đầu hắn, tức giận nói: “Ngươi chính là muốn ta bùng nổ đúng không?”
Mộ Dung Bạc Nhai chụp cây nạng lại, chậm rãi đánh giá Hoàng Linh Vũ. Hoàng Linh Vũ tựa hồ có cảm giác gì đó, cũng không động đậy. Cả hai chỉ nhìn qua nhìn lại, cũng không biết là bên nào bắt đầu trước, ôm lấy nhau cười ha ha.
Mộ Dung Bạc Nhai đấm vào lưng Hoàng Linh Vũ, vui vẻ nói: “Ức hiếp ngươi thật rất thú vị!”
“Ức hiếp người khác thì không thú vị sao?”
“Không có tính khiêu chiến, có thể chọc chuẩn vào trán như vậy chỉ có mình ngươi.”
Mộ Dung Bạc Nhai chậm rãi khom xuống, Hoàng Linh Vũ ngồi trên ghế cao chỉ có thể dùng góc độ cúi nhìn nói chuyện với hắn. Hoàng Linh Vũ nghiêm túc đánh giá người mà trước kia y chưa từng nghiêm túc chú ý qua, vươn tay vuốt trán hắn, cười nói: “Lần này ta tới, là muốn nghe nguyện vọng của ngươi, và cả huynh trưởng của ngươi.”
Mộ Dung Bạc Nhai thoải mái giống như con báo tìm được hốc cây dễ chịu và ấm áp ánh dương, mềm mại gục lên đầu gối Hoàng Linh Vũ, lầm bầm: “Nghe xong rồi thì phải đi hay sao? Vậy ta phải tỉ mỉ nắm chắc thời gian để hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc đế vương này.”
“Như vậy mà là cấp bậc đế vương? Yêu cầu của ngươi quá thấp rồi.”
“Ngô… đế vương cũng hưởng thụ không được. Cẩu hoàng đế nào dám giành vị trí của ta, ta liền một đao thiến hắn.” Mộ Dung Bạc Nhai vuốt tóc cho Hoàng Linh Vũ, dường như cảm thấy buồn ngủ, nhưng đột nhiên, trong đầu vụt qua một tia sét, hắn giật nảy lên.
“Sao vậy?” Hoàng Linh Vũ nghi hoặc không hiểu hỏi kẻ đang giật mình.
“Phu nhân của ngươi, là thật sao?”
Hoàng Linh Vũ nhìn về hướng nội thất ở hậu viện, ấp úng không nói. Khi Mộ Dung Bạc Nhai gần như muốn đánh mất hình tượng gầm rú lên, thanh âm như thánh chỉ của Hoàng Linh Vũ mới vang lên: “‘Phu nhân’ nhà ta, là đệ đệ của ngươi.”
“A?” Phát triển ngoài dự liệu khiến Mộ Dung Bạc Nhai vốn đứng vững cũng phải lảo đảo.