Tất cả mọi người đều có mặt tại đại đường chính sảnh võ lâm. Ngay giữa tòa chính sảnh đại đường là chiếc lư đồng tỏa hương trầm nghi ngút. Không khí trong đại đường trang trọng và có phần trầm mặc.
Khi Thượng tôn minh chủ xuất hiện cùng với năm ả a hoàn theo sau.
Mỗi người bưng một chiếc bài vị lập vào trong. Tất cả mọi người quỳ xuống kể cả Phụng Tiên. Mặc dù đã quỳ, chân diện trầm mặc suy tư của Chung Hảo Kiệt lọt vào mắt Dương Phụng Tiên. Vẻ trầm mặc của vị Thượng tôn minh chủ khiến Phụng Tiên cũng phải hồi hộp lo lắng.
Võ lâm Minh chủ an vị ngồi xuống chiếc ngai sơn son thếp vàng, phía sau là bức hoành phi có dòng chữ "võ lâm thượng nhân". Dương Phụng Tiên vẫn cố liếc trộm Chung Hảo Kiệt.
Mọi người đồng loạt hành bái:
- Minh chủ vạn an.
Hảo Kiệt chờ mọi người hành lễ xong mới trịnh trọng nói:
- Bổn nhân miễn lễ.
Tất cả quần hùng Bạch đạo ngồi lại ghế của mình.
Chờ cho quần hào đã yên vị rồi, Chung Hảo Kiệt lia mắt nhìn qua mọi người. Lão trịnh trọng nói:
- Hôm nay bổn nhân phát thiệp mời tất cả những kỳ hiệp võ lâm Bạch đạo tề tựu về đại đường chính sảnh võ lâm để chủ trì công đạo.
Nói rồi lão từ từ đứng lên. Thượng tôn minh chủ bất giác dời mắt nhìn lại Dương Phụng Tiên:
- Dương Phụng Tiên Phụng Tiên vừa hồi hộp vừa lo âu trộn chút phấn khởi trong tâm mình. Y rời chỗ ngồi bước ra đứng trước quần hào, quỳ một chân, ôm quyền nói:
- Dương Phụng Tiên thẩm bái Thượng tôn minh chủ.
Nói rồi Phụng Tiên sụp lạy hành đại lễ. Chờ cho Dương Phụng Tiên hành đại lễ xong, Chung Hảo Kiệt mới trịnh trọng nói:
- Dương Phụng Tiên, ngươi hãy nhìn xem những tấm bài vị này của ai.
Vừa nói Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt vừa ra hiệu cho năm ả a hoàn xoay năm tấm bài vị.
Những tấm bài vị khắc tên của năm người mà Phụng Tiên đã sát tử, gồm Trung Nguyên Thiên kiếm Châu Lịnh Cương, chưởng môn Tung Sơn Tạ Tốn, bang chủ Cái Bang Trình Chí Viễn, Võ Đang chân tử Giác Hải đạo trưởng và sau cùng là tấm bài vị của Thiếu Lâm phương trượng Chí Thiện đại sư. Chân diện Phụng Tiên đanh hẳn lại, tim y đập thình thịch như muốn lọt ra ngoài lồng ngực.
Chung Hảo Kiệt trầm giọng nói:
- Ngọc diện tử sát Dương Phụng Tiên, ngươi đã nhận ra những tấm bài vị này rồi chứ?
Hai cánh môi Phụng Tiên mím lại. Y khẽ gật đầu.
- Tốt, bổn nhân hỏi ngươi, phải ngươi đã lấy mạng ngũ đại kỳ nhân.
Phụng Tiên nghiến hai hàm răng lại với nhau. Một lớp mồ hôi rỉ ra trên trán y. Y buông tiếng thở dài nói:
- Đúng, chính Phụng Tiên đã sát tử Ngũ đại kỳ nhân.
- Phụng Tiên, ngươi biết ngũ đại kỳ nhân là những người như thế nào chứ? Sao ngươi lại dám sát tử họ? Ngũ đại kỳ nhân là những đại cao thủ của Bạch đạo chính phái, đã từng lập những kỳ tích mà những người khác phải tôn vinh. Họ còn được võ lâm quần hào ngưỡng mộ, cung thỉnh bổn nhân ban cho kim bài miễn tử, bây giờ ngươi đã giết họ. Ngươi biết làm gì rồi chứ?
Phụng Tiên từ từ đứng lên. Y rọi mắt vào Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt, mặt càng lúc càng đanh lại. Từ sắc diện bình thường chuyển qua màu tái nhợt rồi đỏ bừng.
Y chợt phá lên cười khanh khách. Tiếng cười của y vang động cả tòa đại đường chính sảnh. Nghe tiếng cười ác độc của Ngọc diện tử sát Dương Phụng Tiên, quần hào Bạch đạo đều nheo mày lộ vẻ bất nhẫn. Duy có một người duy nhất rất thản nhiên với tràng tiếu ngạo của Dương Phụng Tiên, người đó chính là Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt.
Phụng Tiên cắt ngang tràng tiếu ngạo. Y gằn giọng nói:
- Bây giờ thì ta mới hiểu, nhưng có lẽ khi ta hiểu thì đã quá muộn rồi phải không?
Hừ nhạt một tiếng, Phụng Tiên đanh giọng nói:
- Thượng tôn minh chủ có muốn biết nguyên nhân vì sao ta giết Ngũ đại kỳ nhân không?
- Bổn nhân chủ trì công đạo, quang minh chính đại, lấy công bằng làm trọng không phân biệt người trong nhà, hay kẻ ngoài gia tộc. Bổn nhân lấy chính đạo làm trọng nên bổn nhân cho ngươi nói.
Phụng Tiên ngửa mặt cười một tràng dài rồi nói tiếp:
- Hay Nói hay lắm.
Y hừ nhạt một tiếng rồi gằn từng tiếng:
- Dương Phụng Tiên đúng là đã xuống tay lấy mạng Ngũ đại kỳ nhân chỉ trong một đêm, nhưng vì sao Phụng Tiên này lấy mạng những người đó. Bởi vì họ đã có dự mưu chiếm quyền Minh chủ võ lâm.
Chung Hảo Kiệt lắc đầu:
- Hồ đồ! Ngũ đại kỳ nhân không bao giờ có ý niệm đó. Ngươi chỉ tưởng tượng ra thôi.
Phụng Tiên cau mày, lắc đầu:
- Nếu không như vậy thì ra Phụng Tiên đã bị người ta đưa vào một âm mưu giết người, hoàn toàn là kẻ bị lợi dụng.
Chung Hảo Kiệt chỉ tay vào mặt Phụng Tiên thét lớn:
- Im! Chẳng ai lợi dụng ngươi cả.
- Không ai lợi dụng ta?
Chung Hảo Kiệt gằn giọng nói:
- Chỉ vì ngươi là kẻ có tham vọng, tham vọng của dòng máu Hắc đạo thôi thúc nên ngươi mới hành động bất kể Ngũ đại kỳ nhân đã có kim bài miễn tử của bổn nhân.
Buông một tiếng thở dài, Chung Hảo Kiệt nói tiếp:
- Bổn nhân vì tình sư đệ đồng môn với cha ngươi, giang hồ kỳ hiệp Cao Trường Cung mà nhận ngươi làm nghĩa tử, chăm sóc, lo toan, truyền võ công cho ngươi, nhưng trong ngươi vẫn luân chuyển nửa dòng máu Hắc đạo còn lại của Thánh cô tiên tử Hà Tịnh Cơ. Chính nửa dòng máu Hắc đạo đó đã biến ngươi thành một sát nhân vương, dám lợi dụng thân phận mình để bất ngờ ra tay hành thích Ngũ đại kỳ nhân.
Chung Hảo Kiệt chỉ vào mặt Dương Phụng Tiên:
- Ngươi có vẻ bề ngoài của một thiếu hiệp đỉnh thiên lập địa, nhưng thật ra trong ngươi lại là một quái thai của giới Bạch đạo chính nhân.
Những nét phẫn uất hiện lên mặt Dương Phụng Tiên. Y gằn giọng nói:
- Thượng tôn minh chủ Nghĩa phụ?
Phụng Tiên lắc đầu phá lên cười sằng sặc. Y vừa cười vừa nói:
- Hôm nay bổn thiếu gia mới thấu hiểu câu nói, nuôi người ba năm chỉ sử dụng một khắc thôi. Lão đã dụng người rất đúng, rất hay Thảo nào quyền ban phát cho người này thứ này, người nọ thứ kia.
Phụng Tiên thở ra rồi quay ngoắt lại quần hùng. Y lớn tiếng nói:
- Thượng tôn minh chủ nói rất đúng. Dương Phụng Tiên là một quái thai mang bộ lốt của một kỳ hiệp, trong ta luôn có hai dòng máu Hắc đạo và Bạch đạo tuôn chảy. Ta không phủ nhận điều đó. Đúng, bổn thiếu ta có hai dòng máu Hắc đạo và Bạch đạo. Ta là một quái nhân. Chính vì sự pha trộn của hai dòng máu đó mà bổn thiếu gia đã sát tử Ngũ đại kỳ nhân.
Y ngửa mặt cười khằng khặc:
- Chính bổn thiếu gia đã sát tử Ngũ đại kỳ nhân. Vậy trong các ngươi ở đây có ai muốn trả thù cho những vị Kỳ hiệp của các ngươi không?
Trong khi Phụng Tiên nói thì võ lâm Minh chủ Chung Hảo Kiệt lại từ từ ngồi trở lại chiếc ngai sơn son thếp vàng của mình. Lão nhìn Phụng Tiên bằng ánh mắt ghê lạnh và dè bĩu.
Trương Tùng Nhẫn thì khoanh tay trước ngực với vẻ bàng quang trước những gì đang diễn ra trước mắt lão.
Quần hùng im lặng nhìn Phụng Tiên, thấy mọi người rọi hùng quang vào mình, Phụng Tiên càng cuồng nộ hơn. Y gào lên:
- Có ai không? Các ngươi không dám à?
Từ trong quần hùng Bạch đạo, một người vạm vỡ, vận quần y, thắt lưng đỏ, cầm lang nha bổng bước ra.
- Hạ nhân Ngọc diện tử sát Dương Phụng Tiên, ngươi chết đến nơi rồi.
Ôm quyền hướng về Chung Hảo Kiệt:
- Minh chủ cho phép Mạc Can.
- Lang nha tử hiệp Mạc Can, bổn nhân cho các hạ được quyền định đoạt số phận của Ngọc diện tử sát.
- Đa tạ Minh chủ.
Lang nha tử Mạc Can nhìn lại Phụng Tiên:
- Phụng Tiên, ngươi tự xử hay để ta đập vỡ sọ ngươi.
Mặt Phụng Tiên đanh hẳn lại với những nét tàn nhẫn và căm phẫn:
- Ngươi đòi lấy mạng Dương Phụng Tiên này ư? Ngươi làm được chuyện đó ư?
Lời còn đọng trên miệng Dương Phụng Tiên thì Lang Nha Tử gầm lên một tiếng lồng lộng.
Cùng với tiếng gầm thị uy đó, gã vung ngọn Lang Nha bổng lên cao, lao bổ đến Phụng Tiên.
Chiếc Lang Nha bổng bổ thẳng xuống đầu Phụng Tiên.
Y dụng ngay đến quỷ ảnh di hình bộ, Phụng Tiên bước lách qua bên để ngọn binh khí nặng chình chịch của đối phương đánh sạt qua bên hông mình, nện xuống sàn gạch.
- Rầm Binh khí nặng nề của Mạc Can đập xuống sàn gạch, khoét ngay một chiếc lỗ to bằng miệng một cái nỉa. Công hụt đối phương một thức, Lang Nha tử Mạc Can toan biến thế, nhưng trước khi biến chiêu tức nhiên gã phải rút lại chiếc Lang Nha bổng nặng nề. Y chực thực hiện ý định đó nhưng lại quên rằng đối thủ của mình là Ngọc diện tử sát Dương Phụng Tiên. Y quên rằng, với Phụng Tiên, một chiêu công của y nếu không trúng đích sẽ không có cơ hội phát động chiêu công lần thứ hai. Thậm chí cũng không có nốt thời gian ít ỏi để rút lại binh khí nặng nề của mình.
Một ánh chớp bạc nhoáng lên. Cuộc đấu kết thúc cùng với thủ cấp của Lang Nha tử Mạc Can rơi xuống sàn gạch lăn lông lốc. Mặc dù thủ cấp đã lìa khỏi cổ nhưng tay y vẫn khư khư cầm lấy cán Lang nha bổng nặng nề. Y nắm binh khí đó cứng đến độ bị chính ngọn Lang nha nặng trên hai trăm cân kéo thân ảnh không còn đầu khụp đến trước, đổ nhào như cây chuối bị chém ngang gốc.
Cái chết của Lang Nha tử Mạc Can khiến quần hùng Bạch đạo thừ cả ra.
Quần hùng Bạch đạo đã nghiệm ra đang đối mặt với một sát nhân vương chẳng khác gì Thập Tứ Lang hôm nào.
Nhưng không như tại đấu trường, đối mặt với gã kiếm thủ Đông đảo phù tang, giờ đây quần hùng đã có sự hậu thuẩn của Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt, thì tất có sự khích lệ ngấm ngầm. Nên xác Lang nha tử Mạc Can vừa đổ sầm xuống sàn gạch thì ngay lập tức ba gã hán nhân có bộ mặt xương xẩu trông chẳng khác gì mặt những con chuột biến hóa thành.
Ba người đó đều dụng chung một thứ binh khí là những ngọn câu liên, sáng quắc. Họ lướt ra khỏi quần hùng Bạch đạo vừa nói:
- Ngọc diện tử sát Dương Phụng Tiên, mau nạp mạng cho Tam thử.
Phụng Tiên đanh giọng nói:
- Ba con chuột các ngươi đi tìm cái chết thì đúng hơn.
Vừa nói Phụng Tiên vừa quay nửa vòng. Ba ngọn ám tiễn tinh sa cắt ra ba đường thẳng tấp. Tam thử vừa lướt ra khỏi quần hùng, chưa kịp trụ tấn thì đã bị ba ngọn ám tiễn tinh sa lao thẳng vào tam tinh.
Cả ba đang lao tới hứng trọn lấy ba ngọn ám tiễn, hất ngược về sau, ngã sỏng soài, tứ chi co giật, trông thẳng khác nào những con chuột bị trúng bả, giẫy giụa trước khi tiếp nhận bóng sắc tử thần.
Phụng Tiên chắp tay sau lưng rọi mắt vào quần hùng Bạch đạo.
Im lặng như tờ. Sự im lặng nặng nề thậm chí có thể nghe được cả tiếng thở của mọi người. Phụng Tiên đã trở thành bóng sắc thần chết trong mắt quần hùng võ lâm Bạch đạo, mặc dù ai cũng biết giết được Dương Phụng Tiên là lập được công lớn đối với Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt, nhưng xét cho cùng thì bước ra chỉ có thể nhận một cái chết thảm trước khi nhận được sự tưởng thưởng của Minh chủ võ lâm.
Không thấy ai đáp lời mình, Phụng Tiên cười khẩy rồi nói:
- Không còn ai nữa à?
Vẫn không có tiếng quần hùng đáp lời Phụng Tiên. Y ngửa mặt cười khanh khách. Vừa cười y vừa nói:
- Không còn ai nữ thì bổn thiếu gia sẽ là người kế nhiệm chức vị võ lâm Minh chủ.
Phụng Tiên vừa nói vừa quay mặt lại đối mặt với Chung Hảo Kiệt.
Nhìn Chung Hảo Kiệt, Phụng Tiên từ tốn nói:
- Chỉ còn Dương Phụng Tiên và Thượng tôn minh chủ thôi.
Hảo Kiệt vuốt râu nhìn Phụng Tiên.
Phụng Tiên nói tiếp:
- Có lẽ ta và Thượng tôn minh chủ phải bước vào một cuộc đấu sinh tử để xem ai sẽ là người độc tôn võ lâm.
Hảo Kiệt vuốt râu gật đầu:
- Hóa ra ngươi cũng đã có ý trở thành võ lâm Minh chủ từ lâu rồi à?
- Ai lại không mơ đến điều đó. Chỉ vì quá mơ mộng đến chức vị võ lâm Minh chủ mà Dương Phụng Tiên này mới xuống tay sát tử Ngũ đại kỳ nhân, để bây giờ trở thành một gã mang hai dòng máu Hắc đạo và Bạch đạo.
Nhìn Chung Hảo Kiệt, Dương Phụng Tiên từ tốn nói tiếp:
- Thượng tôn minh chủ đã đặc ân cho Phụng Tiên một con đường đi mà ta không có sự lựa chọn nào khác, phải đi theo đúng con đường mà Thượng tôn minh chủ đã đặt ra.
Chung Hảo Kiệt cười khẩy rồi nói:
- Bây giờ thì ngươi đã nhận ra điều đó rồi à?
- Đã nhận ra và ta quyết định đi nốt con đường người đã ban tặng cho. Ta có thể tới đích, hoặc không bao giờ nhìn thấy đích đến của mình.
Thượng tôn minh chủ Chung Hảo Kiệt ngửa mặt cười khành khạch.Tiếng cười của lão đập vào thính nhĩ Dương Phụng Tiên tạo ra thứ cảm giác rờn rợn cùng luồng chân khí chạy dọc theo cột sống của gã. Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực. Phụng Tiên muốn xua đi những cảm giác bồn chồn, rờn rợn trong tâm thức mình.
Cắt ngang tràng tiếu ngạo, Chung Hảo Kiệt nói:
- Ngươi sẽ không bao giờ đến được đích, và sẽ không bao giờ thấy được đích đến của ngươi.
Hai hàm răng Phụng Tiên nghiến lại:
- Ta chấp nhận điều đó.
- Rất khí khái, bổn nhân tiếc cho ngươi, tiếc một đóa hoa kỳ tài của võ lâm Bạch đạo nhưng lại bị số phận gắng cho hai dòng máu. Tiếc cho nhân cách của ngươi. Bổn nhân rất tiếc.
Phụng Tiên ôn nhu đáp lời Chung Hảo Kiệt:
- Minh chủ tiếc nhưng ta thì chẳng tiếc chút nào. Tên đã bắn ra rồi, đâu thể bắt lại được.
Không nên tiếc cho mũi tên đó, cho dù nó có thể lập được kỳ tích trong giới võ lâm này.
Hảo Kiệt gật đầu:
- Phụng Tiên, ngươi nói rất đúng, nói rất đúng.
Chung Hảo Kiệt vừa nói vừa chắp tay bước xuống những bậc tam cấp.
Lão rạo đôi mắt cú vọ hừng hực sát na tàn nhẫn vào mặt Phụng Tiên. Ánh mắt của Chung Hảo Kiệt với hai luồng uy quang chực nuốt chửng lấy Ngọc diện tử sát Dương Phụng Tiên.
Chung Hảo Kiệt gằn giọng nói:
- Bổn nhân sẽ không tiếc.
Vừa nói Thượng tôn minh chủ vừa dựng chưởng từ từ đẩy về phía Dương Phụng Tiên, hai đại xoáy kình khởi phát từ tâm trung bản thủ của Chung Hảo Kiệt, tợ cặp giao long cuốn đến Phụng Tiên.
Không dụng đến quỷ ảnh di hình bộ, Phụng Tiên dựng chưởng đón thẳng đỡ thẳng lấy hai đạo xoáy kình phách không chưởng của đối phương, chẳng một chút e dè, mặc dù biết Chung Hảo Kiệt là võ lâm Minh chủ.
Một tiếng sấm động trổi lên làm rung chuyển của gian đại sảnh đường võ lâm khi chưởng ảnh của hai người chạm thẳng vào nhau.
Phụng Tiên bị trượt dài về những ba trượng, miệng ói luôn một dòng máu rưới đỏ sàn gạch, trong khi phía đối diện Chung Hảo Kiệt lại rất dửng dưng.
Lão chắp tay chờ cho Phụng Tiên vận công điều tức lấy lại chân ngươn mà chẳng có chút gì vội vả khẩn trương khi thấy đối phương rơi vào tình thế hạ phong.
Chắp tay sau lưng, Chung Hảo Kiệt từ tốn nói:
- Giờ thì ngươi hẳn đã thấy đích đến trên con đường ngươi đi rồi chứ?
Hai hàm răng Phụng Tiên nghiến lại.
Y gằn giọng nói:
- Có thấy cái đích đen tối đó thì Dương Phụng Tiên này cũng phải đi đến cùng.
Nói dứt câu Phụng Tiên thét lớn một tiếng. Cùng với tiếng thét đó, y thi triển quỷ ảnh di bộ lướt đến Chung Hảo Kiệt. Hữu thủ Phụng Tiên lia ngang một đường vòng cung, phát động mật kiếm công vào yết hầu Thượng tôn minh chủ võ lâm.
Không né tránh chiêu thức tập kích của đối phương, Chung Hảo Kiệt dùng hai ngón chỉ đón lấy mặt lưỡi kiếm.
Đôi chỉ pháp của Chung Hảo Kiệt như đã luyện thành kim cương bất hoại, đón bắt lấy lưỡi mật kiếm của Phụng Tiên dễ như trở bàn tay. Lưỡi mật kiếm sáng ngời nằm gọn trong đôi chỉ pháp của lão.
Nụ cười hiện lên hai cánh môi mỏng của Chung Hảo Kiệt. Lão từ tốn nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng quên bổn nhân là người truyền võ công cho ngươi. Phải biết điều đó chứ.
Miệng thì nói, Chung Hảo Kiệt vừa lắc cổ tay - Cắc Âm thanh khô khốc phát ra lưỡi mật kiếm gãy đôi, lưỡi kiếm vừa gãy thì lão cũng vỗ chưởng đánh vào ngực Phụng Tiên.
- Bình Phụng Tiên chẳng khác nào một cánh diều bị đứt dây, cuốn băng về sau bởi một cơn giông gió dữ. Y ngã lăn dưới đất, miệng ói một bụm máu.
Hảo Kiệt thản nhiên quay lại chiếc ngai sơn son thếp vàng, yên vị rồi nói với quần hào:
- Phụng Tiên đắc tội trọng, chư vị hào kiệt võ lâm nói cho bổn nhân nghe xem nên xử y như thế nào.
Quần hùng Bạch đạo đồng loạt xướng:
- Giết hắn giết hắn Buông tiếng thở dài, Chung Hảo Kiệt khoát tay ra dấu cho mọi người im lặng, chờ mọi người im lặng rồi y mới trịnh trọng nói tiếp:
- Bổn nhân muốn dụng Phụng Tiên như một tấm gương cảnh báo với mọi người trong giới võ lâm. Đã là người của võ lâm Bạch đạo thì phải biết giữ phận của mình. Biết chính đạo ở đâu, biết ai là bậc trưởng tôn. Y đáng là một tấm gương cho mọi người soi vào.
Thở hắt ra, Hảo Kiệt nói tiếp:
- Cho dù mang hai dòng máu Hắc đạo và Bạch đạo nhưng dù sao cũng có lúc là nghĩa tử của bổn nhân. Nên y đáng là một tấm gương cho mọi người soi lấy mình.
Nói rồi, Chung Hảo Kiệt vỗ tay một cái. Như đã có sự chuẩn bị sẵn từ trước. Năm ả a hoàn bưng bài vị của Ngũ đại kỳ nhân đồng loạt lướt ra. Năm ả cùng một bộ pháp cực kỳ uyển chuyển và chính xác, phát tác những sợi thừng óng ánh, phóng đến Phụng Tiên. Năm sợi thừng quấn gọn lấy tứ chi và cổ của Phụng Tiên kéo căng ra. Phụng Tiên rơi ngay vào tình thế ngũ mã phân thây. Năm ả đó kéo căng Phụng Tiên nằm dài dưới sàn gạch đại sảnh, dùng ngay những tấm kim bài làm cộc ghịt những sợi thừng.
Mỗi người án ngữ một góc như năm vị ngũ tướng, chằm chằm nhìn vào Phụng Tiên. Mặc dù bị kéo căng tứ chi không sao giẫy vùng được, nhưng Phụng Tiên chẳng biểu lộ chút gì sợ hãi. Y còn cất tiếng cười khằng khặc.
Phụng Tiên vừa cười vừa nói:
- Thượng tôn minh chủ, cái đích mà lão đưa ta đến tốt lắm đó. Cứ hành hạ thân xác ta khi nào chán thì chết. Đừng bày trò với những lời nói đại nhân, đại nghĩa. Đừng bày trò.
Chung Hảo Kiệt sa sầm mặt. Lão thở hắt ra một tiếng rồi nói:
- Hành xử đi.
Lịnh được phán ra, Trương Tùng Nhẫn liền rời chỗ ngồi, lòn tay sau lưng rút ngọn nhuyễn tiên, tiến thẳng đến trước mặt Phụng Tiên. Lão nhìn Phụng Tiên mỉm cười.
Phụng Tiên nhìn lão bằng ánh mắt căm phẫn.
Tùng Nhẫn nói:
- Dương thiếu hiệp đã hiểu ra mọi chuyện rồi chứ?
- Bổn thiếu gia nhìn lầm lão, nhưng lão biến ta thành phế nhân thì có người thứ hai đau khổ lắm đó.
- Thiếu hiệp muốn nói đến Trương Á Di.
- Sẽ chẳng còn gã nam nhân nào tiếp nhận ái nữ của lão đâu, bổn thiếu gia đã đoạt Á Di của lão rồi.
- Có sao đâu! Lão phu có ý dâng nạp Á Di cho thiếu hiệp để người ngoan ngoãn thực thi những gì lão phu muốn thiếu hiệp làm đấy mà. Khi nào thiếu hiệp trở thành phế nhân, lẽ tất nhiên tồi tàn hơn một gã Cái Bang, thì Á Di hẳn cũng không màng đến. Lão phu tin rằng ái nữ sẽ sớm quên, để tìm cho mình một ý trung nhân khác chứ không phải là một phế nhân tồi tàn.
Lão cười khẩy rồi nói tiếp:
- Xét cho cùng, Dương thiếu hiệp cũng lập công lớn đối với Minh chủ, vì đã nhổ được cho ngươi năm cái gai có lịnh bài miễn tử. Nhưng thiếu hiệp đâu biết được, công càng lớn thì tội cũng càng lớn theo. Võ lâm luôn có những điều thay đổi thiếu hiệp có đồng ý với lão phu chứ?
Nghe Trương Tùng Nhẫn nói mà máu từ miệng Phụng Tiên bất giác trào ra hai bên mép. Y nhìn Trương Tùng Nhẫn như muốn lọt hai con ngươi ra ngoài.
Phụng Tiên gượng nói:
- Một ngày nào đó cũng đến lượt lão thôi.
- Sai rồi, lão phu sẽ là phó chưởng của Minh chủ, Minh chủ biết lão phu hơn thiếu hiệp.
Phụng Tiên thở dốc:
- Ta hận các ngươi.
- Hận thì đã muộn rồi.
Liền sau lời nói đó trang chủ Trương Tùng Nhẫn thẳng tay nện nhuyễn tiên vào tứ chi Phụng Tiên. Ngọn nhuyễn tiên có công năng đánh nát toàn bộ gân cốt của Phụng Tiên nhưng tuyệt nhiên không để lại dấu vết thương nào. Hứng trọn trận đòn nhuyễn tiên của Trương Tùng Nhẫn, Phụng Tiên quằn người trong sự đau đớn đến tột cùng. Mỗi một nhát roi đánh xuống, y có cảm tưởng như một tia sét nện vào tâm thức mình, khiến mắt nẩy đom đóm.
Thể pháp của Phụng Tiên chẳng khác nào một bị thịt nhủn thiu lâu ngày, trong thật gớm ghiếc. Ngay cả bộ mặt khôi ngô tuấn tú của gã bị trận đòn kia làm cho biến dạng. Y lịm đi trong sự đau đớn đến tột cùng.
Y trôi vào một cơn ác mộng khủng khiếp.
Tất cả những vong linh đã chết bởi tay Dương Phụng Tiên đều hiện ra trong cơn ác mộng ác mị đó. Họ cào cấu, câu xé thân ảnh của gã. Họ rứt từ thể pháp của gã ra từng mảnh thịt, rồi nhai ngấu, nhai nghiến.
Sau cùng là nhân dạng Cao Thọ hiện ra. Khuôn mặt Cao Thọ với nụ cười xởi lởi, với những trò quỷ quái chợt đem đến cho y sự hoan hỷ trong cuộc đời, nhưng rồi đến cả Cao Thọ cũng bị Chung Hảo Kiệt đưa vào thảm cảnh khổ hình giống như Phụng Tiên. Y thấy Cao Thọ cũng bị nọc ra giữa sàn đại sảnh, cũng bị trận đòn nhuyễn tiên hủy hoại để mãi mãi trở thành phế nhân.
Phụng Tiên bất giác gào lên:
- Không Chút chân khí còn lại trong nội thể của Phụng Tiên đều dồn vào tiếng thét đó, y dần mất đi thần thức, chẳng còn biết gì nữa.