[May mà hai người họ đi thảm đỏ cùng nhau, lúc nãy tôi đã lo lắng không biết là có xuất hiện một phế vật cấp E đi cùng không!]
[Không đời nào, thứ tự xuất hiện đâu phải nói thay đổi là thay đổi được?]
[Nói mới nhớ, tên phế vật cấp E đó vẫn chưa xuất hiện, chắc sẽ không đến nữa đâu nhỉ?]
[Hy vọng là vậy…]
Ánh mắt Dư Thiên Việt lướt qua những lời tán dương anh em Dư gia và những bình luận chỉ trích mình, cô không cảm thấy gì.
Thật lòng mà nói, Dư Huân Duệ trông cũng khá ưa nhìn, còn Dư Lạc Nhã thì tạm gọi là thanh tú, nhưng nói rằng họ ‘đẹp mê hồn’ thì có phần hơi quá.
Nhưng, ai bảo họ là quý tộc cấp A cơ chứ, trong cộng đồng nhân loại ở tinh tế, những người cấp B đã được coi là xuất sắc, còn cấp A chỉ chiếm chưa đến một phần vạn dân số. Giống như việc người ta luôn tôn thờ thiên tài, mà nếu thiên tài đó có ngoại hình ưa nhìn thì sẽ càng có thêm nhiều người hâm mộ sẵn sàng đưa họ lên tận mây xanh... Mặc dù những người này thật ra chẳng hiểu gì về quý tộc.
Máy quay chuyển cảnh, ở đầu thảm đỏ bên kia cũng xuất hiện ba bóng người mặc đồng phục trắng.
Người đi giữa có bờ vai rộng, chân dài, gương mặt vô cùng anh tuấn và nổi bật, khí chất lạnh lùng như băng tuyết, khiến một nam và một nữ cùng cấp A đi phía sau trông càng thêm thu hút.
Dư Thiên Việt nheo mắt lại.
Rất quen thuộc.
Chẳng phải đây chính là nam chính trong sách, vị hôn phu của tiểu thư giả Dư Lạc Nhã – Phong Triết Nam sao?
Khung giới thiệu xuất hiện.
Chữ ‘A+’ vàng rực trong phần cấp bậc của Phong Triết Nam đặc biệt nổi bật.
Phong Triết Nam cùng hai người kia bước đến cuối thảm đỏ, và tại đây họ gặp anh em Dư gia, cả năm người tự nhiên hợp thành một nhóm nhỏ.
[AAAA… Phong Triết Nam! Đồ Tuân Nghiên! Lâm Giai Tiễn!]
[Nhóm A+ huyền thoại của Đại học Liên Bang đã tụ hội đủ rồi!]
[Trời ơi, tình cảm của họ thật tốt, Phong Triết Nam là A+ đấy! Đáng lẽ anh ấy có thể xuất hiện ở giai đoạn đỉnh cao cơ mà!]
[Nghe nói cái phế vật cấp E đó từng có ý định thay thế Dư Lạc Nhã để đính hôn với Phong Triết Nam, cô ta có biết soi gương không vậy!]
[Thật ghê tởm, một quý tộc như Phong thiếu, thì chỉ có Dư Lạc Nhã mới xứng đáng với anh ấy.]
[Chỉ có cấp A mới xứng với cấp A, như vậy mới không làm ô nhiễm gene.]
[Cảm tạ trời đất, họ đã thoát khỏi phế vật cấp E đó.]