Nhẫn đính hôn ở đây còn người lại biến mất, Ninh Nhiễm Thanh nhận lấy chiếc nhẫn từ tay Giang Hành Chi, vẫn không thể kiềm nén nỗi bi thương, môi cô run run, răng cắn chặt môi dưới, khóe mắt đỏ lựng, cố ép bản thân không rơi nước mắt.
Nhẫn kim cương với tám cạnh được cắt mài hoàn mỹ và độ tinh khiết cao khiến nó phản xạ lại hết thảy ánh sáng chiếu vào, trông lóng lánh mà rực rỡ. Tần Hữu Sinh nói anh sẽ dành cho cô những điều tốt đẹp nhất... Anh chưa bao giờ nuốt lời, nhưng lần này anh lại bội ước. Ninh Nhiễm Thanh nhắm mắt, mi mắt run rẩy, tay phải xiết chặt chiếc nhẫn như thể muốn khảm nó vào trong lòng bàn tay.
Một đêm thức trắng, Giang Hành Chi đưa Ninh Nhiễm Thanh về nhà của chị gái, anh bước tới trước cửa nhà, ấn chuông cửa.
Hôm nay Ninh Tuân Tuân không đi làm mà ở nhà đợi tin tức, chuông vừa vang lên chị đã vội chạy ra mở cửa, nhìn cô em gái đứng bên ngoài, chị tỏ ra rất lo lắng, muốn nói rồi lại thôi.
Ninh Nhiễm Thanh thấy chị gái quá lo lắng cho cô, trước khi thầy Tần có tin tức gì cô không thể có suy nghĩ bi quan, cô cúi người thay dép, nói với chị: “Chị ơi, em không sao...”
Trông mất hồn mất vía thế này mà bảo không sao thì ai tin nổi, đến sức thay giày còn không có. Ninh Tuân Tuân dìu em gái ngồi xuống sofa rồi nói với Giang Hành Chi: “Tiểu Giang, trưa nay em ăn cơm ở đây đi.”
Giang Hành Chi còn định ra ngoài mấy chuyến nữa, lắc đầu từ chối: “Thôi ạ.”
Ninh Nhiễm Thanh cúi đầu dựa vào sofa, từ hôm qua tới giờ cô không thể chợp mắt, mắt cô thâm quầng, mái tóc búi nửa xõa tung trên vai, bộ lễn phục màu vàng trong chiếc áo khoác chỉ dài tới mắt cá chân, đôi chân cô đã tê lạnh tới đỏ ửng, ngón cái còn bị xước da nhẹ, từng chút từng chút máu rỉ ra trên vết xước, trông vô cùng thê thảm.
Giang Hành Chi thoáng đưa mắt nhìn Ninh Nhiễm Thanh, nói: “Ninh Nhiễm Thanh, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, có tin tức gì tôi sẽ báo cho cô ngay.”
“Cảm ơn.”
Ninh Tuân Tuân vào nhà vệ sinh lấy nước nóng, khi trở ra thì Giang Hành Chi đang chuẩn bị rời đi, chị tiễn anh ta về, lúc ra ngoài Giang Hành Chi còn dặn dò chị mấy lần: “Hữu Sinh xảy ra chuyện chắc chắn là do kẻ nào đó gây nên, bởi vậy trong khoảng thời gian này chị và mọi người trong nhà đều phải chú ý an toàn, nhất là Nhiễm Thanh.”
Vẻ mặt Giang Hành Chi giãn ra: “Hữu Sinh là người bạn thân nhất của em, chị không cần khách sáo với em đâu, thôi em về đây, chị... chú ý tới cô ấy một chút...”
Sau khi Giang Hành Chi rời đi, Ninh Tuân Tuân quay vào nhà, Ninh Nhiễm Thanh đáng đứng trước cửa nhìn chị, Ninh Tuân Tuân ngây người, lại dẫn cô ngồi xuống sofa, dịu dàng an ủi: “Nhiễm Thanh, lúc này em nhất định phải mạnh mẽ lên, rõ chưa?”
Ninh Nhiễm Thanh ôm chị gái, từ tối qua đến giờ cuối cùng cô cũng khóc thành tiếng, gần như khóc đến khàn cổ: “Chị ơi, làm sao bây giờ... phải làm sao bây giờ...”
Ninh Tuân Tuân rất đau lòng, khóe mắt cũng ươn ướt, tới trưa lúc nấu cơm lại nghĩ đến em gái, không khỏi rơi nước mắt.
Trong phúc có họa, trong họa có phúc. Đã là phúc thì không phải họa, đã là họa thì tránh chẳng qua.
Ninh Nhiễm Thanh về phòng ngủ hai tiếng rồi dậy gọi điện cho Giang Hành Chi. Khi Giang Hành Chi nhận được điện thoại thì anh ta đang ở Cục cảnh sát, anh ta ấn nút nghe máy, ra hành lang nghe điện.
“Có tin mới không?” Ninh Nhiễm Thanh hỏi.
Giang Hành Chi: “...Không.”
Ninh Nhiễm Thanh khẽ “Ừm”, tựa vào đầu giường mềm mại, hít một hơi thật sâu: “Có thể thứ điều tra Diên An và Hạ Dạ xem sao.”
“Tôi sẽ điều tra hết tất cả các khả năng.” Giang Hành Chi cam đoan với cô.
Ninh Nhiễm Thanh chưa bao giờ thấy biết ơn Giang Hành Chi như lúc này, khi con người ta ở bên bờ tuyệt vọng, bất cứ ai đưa tay giúp đỡ đều khiến người ta cảm động khắc cốt ghi tâm, huống chi là người giúp đỡ hết lòng như Giang Hành Chi.
Sầm tối Ninh Bối Bối về nhà, ánh mắt khi nhìn Ninh Nhiễm Thanh khá phức tạp, nhập ngừng mãi mới nói được một câu: “Xin chị hãy nén bi thương.”
Ninh Nhiễm Thanh lườm Ninh Bối Bối một cái sắc lém, Ninh Bối Bối chẳng hiểu ra làm sao, cho tới khi Trương Tiểu Trì tức giận nói với Ninh Bối Bối: “Dì Bối Bối, dì thật là quá đáng, thầy Tần chỉ tạm thời mất tích thôi mà.”
Ninh Bối Bối cũng biết mình lỡ lời, nói một câu “Sorry” rồi đi về phòng.
Trương Tiểu Trì vừa tan học về nhà là hoàn toàn biến thành cái đuôi của Ninh Nhiễm Thanh, cậu nhóc rất thông minh và nhạy cảm, chỉ cần Ninh Nhiễm Thanh ở trong phòng hơi lâu một chút là cu cậu sẽ gõ cửa ngay vì sợ cô nghĩ quẩn.
Ninh Nhiễm Thanh biết tại sao cu cậu lại nhạy cảm như thế, trước đây sau khi ly hôn, chị cô từng có ý định tự sát, cuối cùng chính Trương Tiểu Trì gọi điện báo cô từ trường về, cô và Tiểu Trì cùng đưa chị tới bệnh viện, bước qua quãng thời gian ấy, Ninh Tuân Tuân nói với cô: “Thời gian là liều thuốc tốt nhất để chữa lành vết thương.”
Nhưng thời gian có thật là liều thuốc tốt hay không? Thầy Tần là chấp niệm duy nhất trong cuộc đời của cô, nếu anh vẫn không trở lại, Ninh Nhiễm Thanh thầm nghĩ, cô sẽ chìm đắm trong đau khổ suốt quãng đời còn lại, bởi vì cô không có dũng khí chôn vùi hình bóng anh vào tận đáy lòng, rồi lại tiếp tục sống với từng ấy ký ức có anh.
Ninh Nhiễm Thanh về phòng rửa mặt, khi đi ra thì Trương Tiểu Trì ngăn cô lại: “Thanh Than, dì đi đâu thế?”
Ninh Nhiễm Thanh ngồi xổm xuống, nở một nụ cười đầy gượng gạo: “Dì muốn đi gặp một người bạn.”
“Bạn nào cơ?” Trương Tiểu Trì tiếp tục tra hỏi.
“Được rồi, dù không sao đâu mà.” Ninh Nhiễm Thanh cốc trán cậu nhóc, thản nhiên nói. Thấy Tiểu Trì và chị gái đều lo lắng thấp thỏm vì chuyện của mình, Ninh Nhiễm Thanh luôn cố gắng giả vờ như bản thân vẫn ổn, “Dì sẽ về nhà trước chín giờ tối, đừng kéo dì nữa.”
Trương Tiểu Trì vừa kéo vừa nói: “Để cháu đi với dì.”
“Không được.” Ninh Nhiễm Thanh nói.
Ninh Nhiễm Thanh ra khỏi nhà để đi gặp Hạ Dạ, Hạ Dạ ở trong nhà không muốn gặp cô, cô bèn ấn chuông cửa và gọi điện thoại hết lần này tới lần khác, cuối cùng Hạ Dạ cũng phải mở cửa: “Ninh Nhiễm Thanh, cô bị thần kinh à.”
“Tần Hữu Sinh mất tích rồi.” Ninh Nhiễm Thanh nhìn Hạ Dạ nói.
Đầu tiên Hạ Dạ thoáng ngây người, sau đó cô ta mỉm cười: “Hóa ra cô nghi ngờ tôi bắt cóc người yêu cô, được thôi, cô vào nhà tìm đi.”
“Không phải.” Ninh Nhiễm Thanh lắc đầu, “Tôi chỉ muốn tìm hiểu một chút về Diên An thôi.”
“Thế thì cô đi được rồi đấy, tôi sẽ không cho cô biết bất cứ thông tin gì về Diên An.” Hạ Dạ nhún vai định đóng cửa lại, Ninh Nhiễm Thanh không chịu đi, hai tay chống lên cửa ngang bướng như một chú nghé con.
“Ninh Nhiễm Thanh!” Hạ Dạ thực sự nổi giận, “Cô có điên không đấy, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Ninh Nhiễm Thanh thừa nhận mình đang phát điên, trong đầu cô giờ chỉ có Tần Hữu Sinh, cô hít sâu một hơi nhìn Hạ Dạ với vẻ mặt vừa thành khẩn vừa buồn bã: “Hãy cho tôi biết chút chuyện về Diên An đi, tôi xin cô đấy, cô bảo tôi làm gì cũng được.”
“Được.” Hạ Dạ cho Ninh Nhiễm Thanh vào nhà, chỉ vào bức ảnh được đóng khung đặt trên tủ đồ ở ngay gần cửa ra vào, giận dữ nói, “Cô quỳ xuống trước mặt bà ấy, rồi tự tát vào mặt mình hai cái.’
Ninh Nhiễm Thanh nhìn về phía Hạ Dạ.
Hạ Dạ mỉa mai: “Không làm được chứ gì?”
Ninh Nhiễm Thanh đi qua người Hạ Dạ, bước từng bước tới trước chiếc tủ trắng có bức di ảnh, cô nhìn vào bức ảnh được đặt trong khung ảnh màu đen, trong ảnh là một người phụ nữ mặt mũi phúc hậu, có thể thấy được ngày còn trẻ chắc chắn bà rất xinh đẹp.
“Quỳ xuống đi.” Hạ Dạ khoanh tay trước ngực, trên người mặc áo ngủ màu tím, giọng nói lạnh như nước, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ kiêu căng ngạo mạn.
Ninh Nhiễm Thanh lập tức quỳ xuống sàn nhà lạnh lẽo, cô cúi đầu, sau đó tự tát vào mặt hai cái kêu chan chát.
Ánh mắt Hạ Dạ thoáng lộ vẻ kinh ngạc, cô ta mỉm cười, giọng nói buồn bã: “Ha ha ha... Nếu Hạ Học Thành còn sống thì hay biết mấy, đứa con gái cưng mà ông ta ngày đêm mong nhớ cuối cùng cũng quỳ gối trước mặt người vợ bị ông ta vứt bỏ...”
Hạ Dạ vừa nói xong, Ninh Nhiễm Thanh đã hờ hững quay đầu lại: “Được rồi đấy, giờ cô đã nói được chưa?”
Có rất nhiều tin đồn về Diên An ở thành phố A, nhưng tư liệu về anh ta thì rất ít, chỉ biết anh ta kinh doanh một công ty bất động sản ở thành phố A, vợ là Đỗ Tuyết Vinh, có con trai bốn tuổi, tình nhân là Hạ Dạ.
Nhìn bề ngoài thì Diên An không khác gì hầu hết đàn ông giàu có ở thành phố A, có sự nghiệp có gia đình có tình nhân, còn tin đồn về anh ta thì nhiều không đếm xuể, ví dụ như nhà họ Diên sau lưng anh ta là một những gia tộc sản xuất súng đạn lớn nhất châu Á, di cư sang Malaysia từ những năm 50, còn vợ của anh ta – tới tận bây giờ, việc nhà họ Đỗ nhờ đâu mà phất lên vẫn là một ẩn số.
Hạ Dạ nhìn Ninh Nhiễm Thanh, hơi nhún vai: “Tôi chỉ có thể cho tôi biết từng ấy.”
Ninh Nhiễm Thanh lẳng lặng nhìn Hạ Dạ.
Hạ Dạ nhíu mày: “Đừng nhìn tôi như thế, chuyện này chẳng liên quan gì tới tôi.”
Nếu một ngày nào đó, người yêu thương bạn nhất biến mất khỏi thế giới của bạn, có lẽ bạn sẽ mãi mãi không được gặp lại anh ấy, không được nghe giọng nói của anh ấy, đến một chút tin tức về anh ấy cũng không có, bạn phải sống tiếp thế nào trong một thế giới cô độc thiếu vắng anh ấy đây?
Ninh Nhiễm Thanh rời khỏi nhà của Hạ Dạ cực kỳ tuân thủ lời hưa, về nhà chị gái trước chín giờ tối, không ngờ lại thấy Giang Hành Chi đang ngồi trên sofa trong phòng khách nhà chị mình.
Hai hôm nay đầu óc Giang Hành Chi như sắp nổ tung vì mệt mỏi, ăn tối xong anh vẫn quyết định tranh thủ tới đây thăm Ninh Nhiễm Thanh. Ninh Nhiễm Thanh bước vào, hàng mày nhíu chặt của anh hơi dãn ra, nhưng khuôn mặt không giấu nổi sự mỏi mệt.
Ninh Tuân Tuân vỗ vai em gái rồi vào nhà bếp hâm cơm.
Chị hâm nóng hai món ăn mà em gái thích nhất, song Ninh Nhiễm Thanh thực sự không đói, cô ăn một chút rồi buông đũa, Giang Hành Chi cũng đứng lên xin cáo từ, Ninh Nhiễm Thanh bèn ra ngoài tiễn anh ta.
Tầm chiều tối thì trời đổ mưa, buổi tối ngoài trời còn lãng đãng không khí ẩm ướt mát mẻ, tiết tháng hai này hoa lan trong khu nhà nở rất đẹp, con đường nhỏ trong khu nhà tràn ngập hương hoa.
Giang Hành Chi đi phía trước, Ninh Nhiễm Thanh theo sau anh ta, sau đó Giang Hành Chi bỗng dừng bước, anh ta mặc một chiếc áo gió dáng dai, vóc người cao ráo, quay đầu hỏi cô: “Nhiễm Thanh, cô có đủ kiên trì không?”
Khóe mắt Ninh Nhiễm Thanh cay cay, một lúc sau cô gật đầu.
Giang Hành Chi xỏ tay vào túi quần, nhìn bầu trời đêm tăm tối trên đỉnh đầu, im lặng một lúc rồi nói thẳng: “Nhiễm Thanh, tôi mong cô hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu Hữu Sinh mất tích là do bị bắt cóc, muộn nhất là một tuần sẽ có tin tức của cậu ấy, nếu một tuần mà vẫn bặt vô âm tín, thế thì...”
Giang Hành Chi hít vào một hơi nói không nên lời, Ninh Nhiễm Thanh nhìn thẳng vào anh ta. Giang Hành Chi bước về phía trước một bước, “Ý tôi là, cô có chấp nhận được kết quả tồi tệ nhất hay không?”
Kết quả tồi tệ nhất... Thế nào là kết quả tồi tệ nhất?
Ninh Nhiễm Thanh không trả lời, ánh đèn đường bao phủ cô trong một vầng sáng khiến khuôn mặt cô trở nên lạnh lùng, đôi mắt cũng càng thêm tĩnh mịch, như không hề có một chút xao động.
Ninh Nhiễm Thanh và Giang Hành Chi đứng cách nhau khoảng nửa mét, Giang Hành Chi lại tiến thêm một bước, hai tay xiết chặt rồi buông lỏng nhiều lần, cuối cùng anh ta ôm Ninh Nhiễm Thanh vào trong ngực.
Một người im lặng, một người khóc không thành tiếng.
Cô có thể chuẩn bị tâm lý cho kết quả tồi tệ nhất không? Ninh Nhiễm Thanh nhắm mắt lại, hai hàng lệ trong suốt chảy dài trên má.
Cô gái trong ngực run rẩy từng hồi, trái tim Giang Hành Chi cũng run rẩy từng hồi, từng chiếc từng chiếc đèn nhỏ trong khu nhà tỏa ra ánh sáng mông lung mờ mịt, hương hoa thoang thoảng hòa với hương vị mỗi cơn mưa, từ từ tản mát.
Một tuần sau, Tần Hữu Sinh vẫn bặt vô âm tín.
Mỗi ngày thế giới này đếu có những chuyện không may xảy ra, tai nạn giao thông, cố ý giết người, đột tử... Nếu một ngày nào đó người thân yêu nhất của chúng ta trở thành nhân vật chính của một tai nạn bất ngờ, chúng ta phải sống tiếp thế nào đây?
Trái đất vẫn quay, thế giới vẫn không ngừng chuyển động, thành phố vẫn đông đúc ồn ào, nhưng qua bãi bể nương dâu đã thiếu vắng một người cùng cô ngắm hoa nở hoa tàn; Ánh nắng có thể xuyên qua những bức tường lạnh lẽo nhưng chẳng thể đi sâu vào lòng người; Thanh phố vẫn rộn ràng sôi động, nhưng có còn ai để nắm tay bước trên những con phố đầy ắp niềm vui.
Người tri kỷ ra đi mọi thứ như trống rỗng, năm năm tháng tháng, tháng tháng năm năm, sống một ngày dài tựa một năm.
Hai tuần qua đi, vẫn không có tin tức về thầy Tần.
Tuần thứ ba...
Ninh Nhiễm Thanh trở lại Dịch Hòa làm việc, thầy Tần đã không còn ở đây song cô vẫn cần làm việc, công việc dồn đọng suốt một tháng chất cao như núi, nhưng ai trong văn phòng cũng nhiệt tình hỏi cô có cần giúp đỡ không.
Giang Hành Chi còn cố ý điều Vương Trân từ chỗ luật sư Vương lên tầng trên mấy ngày để Vương Trân giúp cô giải quyết công việc.
Xảy ra chuyện thế này, mọi người trong văn phòng đều đồng cảm với Ninh Nhiễm Thanh, ai cũng cần thận để không nhắc tới tên của Tần Hữu Sinh, nhưng chỉ cần cô ngẩng đầu là có thể thấy được phòng làm việc không người, đó là phòng làm việc của anh.
Trong một buổi sáng, Ninh Nhiễm Thanh ngẩng đầu cúi đầu hơn trăm lần.
Giang Hành Chi gọi A Thẩm vào phòng, sau khi ra ngoài, A Thẩm cố nghĩ ra một lý do, vỗ vai Ninh Nhiễm Thanh: “Cô... à Thanh Thanh, chỗ này của cô chật quá, chỗ tôi rộng hơn, có thể đặt bàn làm việc của cô và Vương Trân cùng một chỗ, cô có muốn đổi chỗ không?”
Ninh Nhiễm Thanh không hề từ chối: “Được.”
Hết giờ làm, Vương Trân hẹn cô đi dạo phố, cô cũng không cự tuyệt, sau đó hai người đi càn quyets toàn bộ trung tâm thương mại nổi tiếng nhất thành phố A, cô và Vương Trân đi thử đủ kiểu quần áo đẹp đẽ, trên đường cũng thử mặc hai bộ, không hề khác những lần mua sắm trước đây, cùng chia sẽ niềm vui do vật chất mang đến.
Vương Trân nghĩ, có lẽ Ninh Nhiễm Thanh sẽ dần dần tốt lên.
Đi dạo phố xong hai người cùng tới trạm tàu điện ngầm, đang định quẹt thẻ vào trạm thì Ninh Nhiễm Thanh bống áy náy mỉm cười với Vương Trân: “Tớ để quên chìa khóa nhà ở văn phòng rồi.’
Vương Trân cất thẻ đi: “Tớ quay lại lấy với cậu.”
“Thôi không cần đâu, tớ đi một mình cũng được.” Ninh Nhiễm Thanh xua tay rồi đóng túi lại, bước vội vào thang máy, nhanh chóng biến mất giữa dòng người qua lại.
Hơn chín giờ tối đã không còn ai ở trong văn phòng Dịch Hòa, Ninh Nhiễm Thanh bật đèn, những chiếc đèn LED trên trần nhà lần lượt sáng lên, cả văn phòng bỗng trở nên sáng sủa.
Ninh Nhiễm Thanh nhíu mắt, đi tới phòng làm việc của Tần Hữu Sinh, thế giớ một người không có ai làm phiền, yên ắng tịnh mịch.
Trên tầng lầu thứ sau mươi, dường như chỉ vươn tay là có thể chạm tới những vì sao, ngoài cửa sổ là khu tài chính huy hoàng phồn vinh nhất thành phố A, dưới chân dòng xe cộ uốn lượn thành sông, như từng đợt sóng ngầm cuộn trào trong lòng thành phố, ánh đèn nhấp nháy đổi màu liên tục, đèn hoa rực rỡ, ánh sao lung linh.
Ninh Nhiễm Thanh đi tới bàn làm việc của anh, kéo ghế xoay của anh ra, lẳng lặng ngồi xuống, không một tiếng động, chỉ có tiếng đồng hồ trên bức tường đối diện kêu tích tắc tích tắc, báo hiệu từng giây từng phút đang trôi đi.
Một lúc lâu sau, cô mới chầm chậm cúi người, nhẹ nhàng áp má lên mặt bàn lạnh lẽo, thì thầm: “Hi, thầy Tần.”