Thực ra Ninh Nhiễm Thanh vẫn chưa bao giờ xem Tần Hữu Sinh bào chữa trước tòa.
Tần Hữu Sinh hỏi cô có muốn ra tòa với tư cách trợ lý của anh không, Ninh Nhiễm Thanh ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không cần, em dự thính thôi.”
Tình cảm của Ninh Nhiễm Thanh với Hạ Dạ khá phức tạp, có những sự việc càng sáng tỏ, cô càng thấy mình không còn chốn dung thân.
Mấy hôm nay vì vụ án của Hạ Dạ, thầy Tần thử làm hacker, tra xét một số thông tin trên mạng của Hạ Dạ, vốn định tìm một vài thứ về vụ án, nhưng không ngờ tìm được một topic do Hạ Dạ lập bằng nick “Múa Cùng Gió”, topic viết chuyện cha mẹ cô ta, tỷ suất người kích vào xem và bình luận đều rất cao, trong đó nội dung của quá nửa số bình luận đều là thương sót cho mẹ của Hạ Dạ, nửa còn lại thì mắng nhiếc chửi rủa hành vi của Tần Thấm Lam là vô liêm sỉ thiếu đạo đức.
Ninh Nhiễm Thanh đọc topic này trong tâm thái tự giày vò bản thân, cuối cùng cô lẳng lặng đóng laptop, đi tới thư phòng của Tần Hữu Sinh ôm anh từ phía sau: “Thầy Tần, ôm một cái.”
Ninh Nhiễm Thanh đã tự nhủ với bản thân mình không chỉ một lần, rằng từ đầu tới cuối cô đều không có lỗi với Hạ Dạ, nhưng sự thực là khi đối mặt với Hạ Dạ, cô vẫn luôn yếu thế hơn.
Tình yêu của bà Tần Thấm Lam và ông Hạ Học Thanh là vô tội, nhưng tình yêu gây thương tổn cho hai gia đình là hoang đường, mà cô chính là kết quả của tình yêu hoang đường ấy, sự thật này buồn cười và khó chấp nhận biết bao.
Thực ra Ninh Nhiễm Thanh rất muốn hỏi ông Ninh Uy Phong, ông có yêu bà Tần Thấm Lam đến mức nào? Yêu đến độ đối xử với đứa con của người phụ nữ phản bội mình như con ruột.
Trên đời này luôn có những kẻ ngốc khiến người ta thương hại song chẳng thể giúp được gì, cũng như Tô Khả vẫn đọc thơ cho Phó Cảnh Nhiên đã chết não ở San Francisco, không ai có thể thấu hiểu chấp niệm của cô ta với Phó Cảnh Nhiên, mà cô ta cũng không cần ai thấu hiểu, cô ta yêu Phó Cảnh Nhiên như vậy đấy, tình yêu của cô ta chẳng quản tháng năm ngắn dài.
Ngày mở phiên toàn sơ thẩm vụ của Hạ Dạ, bầu trời âm u bấy lâu cuối cùng cũng quang đãng, nắng ấm xuyên qua tầng mây chiếu xuống, xua đi lớp sương mù giăng kín, khiến bầu trời trên các tòa cao ốc của thành phố này càng trong sáng tươi đẹp hơn.
Lần này trợ lý trước tòa của Tần Hữu Sinh vẫn là A Thẩm, A Thẩm làm trợ lý cho Tần Hữu Sinh đã nhiều năm, có anh ta làm trợ lý cho Tần Hữu Sinh cũng giúp vụ án thêm phần chắc thắng.
A Thẩm là người hay chuyện, suốt chặng đường từ Dịch Hòa tới tòa án, vì có anh ta nên trong xe cũng không mấy tẻ nhạt.
A Thẩm kể cho Ninh Nhiễm Thanh nghe về các vụ án hàng “khủng” mà Tần Hữu Sinh từng tranh tụng, trong đó có biết bao vụ án đã trở thành án lệ thành công kinh điển, Ninh Nhiễm Thanh cũng không lạ gì với những án lệ đó, trước đây khi cô chưa quen Tần Hữu Sinh thì đã từng đọc án lệ của anh. Sau đó duyên phận run rủi, cô trở thành bạn gái của vị luật sư nổi tiếng này, chuyến du lịch tới Lệ Giang vào năm thứ ba Đại học đã trở thành cuộc hội ngộ đẹp nhất trong cuộc đời cô.
Xe dừng trong khu vạch vàng ở bãi đậu xe chuyên dụng của tòa án, Ninh Nhiễm Thanh tháo dây an toàn xuống xe với Tần Hữu Sinh và A Thẩm, ba người cùng đi từng bậc từng bậc trên cầu thang đá của tòa án.
Đã nửa năm rồi Tần Hữu Sinh không nhận vụ án mới, khiến một vị nhân viên ở tầng một của tòa án nhìn thấy anh thì khá ngạc nhiên, người quen thì cười chào hỏi anh, có người còn chào anh một tiếng: “Luật sư Tần”.
“Người ta thường nói luật sư cảnh sát là một gia đình, em thấy quan hệ giữa anh và bọn họ đúng là không vừa đâu.” Ninh Nhiễm Thanh thoáng nhìn, cười nói.
“Cô gái ngốc của tôi ơi, em nói thế thì khác gì bôi nhọ người yêu em chứ?” Tần Hữu Sinh đi sát bên Ninh Nhiễm Thanh, trong giọng điệu vui đùa có chứa cả ý cười, không hề có sự căng thẳng hay nghiêm túc khi sắp phải tranh tụng trước tòa, mà là một kiểu tao nhã thong thả ung dung.
Ninh Nhiễm Thanh thấy Tần Hữu Sinh như vậy thì tự nhiên thấy yên tâm hơn. Ba người ra khỏi thang máy đi tới phòng nghỉ, đúng lúc gặp một đôi nam nữ mặc đồng phục Kiểm sát viên đi qua từ cửa khác, một trong hai người chính là Lại Thư Khiết.
Hôm nay Lại Thư Khiết làm trợ lý cho một vị Kiểm sát viên nam khác, A Thẩm cũng nhìn thấy Lại Thư Khiết và Kiểm sát viên nam đi bên cạnh cô ta, vị Kiểm sát viên này chính là Công tố viên chính của vụ án Hạ Dạ ngày hôm nay.
A Thẩm giới thiệu sơ qua về vị Công tố viên này cho Ninh Nhiễm Thanh, cô tập trung nghe, vừa nghe vừa hỏi, thoạt nhìn cô còn căng thẳng hơn cả luật sư đứng ra bào chữa hôm nay.
Tần Hữu Sinh véo nhẹ vào tay cô: “Đừng lo lắng nữa, em căng thẳng cũng làm anh căng thẳng theo đấy.”
Ninh Nhiễm Thanh đứng lên giúp anh xoa bóp vai gáy: “Nghe nói sự căng thẳng phù hợp sẽ tạo động lực cho khả năng tư duy của não bộ. Thầy Tần, anh cố lên nhé.”
Tần Hữu Sinh gật đầu.
Đã tới giờ bắt đầu phiên tòa, Tần Hữu Sinh và A Thẩm chuẩn bị tài liệu rồi đi tới vị trí dành cho luật sư bào chữa, Ninh Nhiễm Thanh cũng đi vào từ cửa sau, ngồi xuống ở khu dự thính.
Tiếng búa vang lên, khi các thư ký sắp đóng kín cửa sau tòa án thì một bóng dáng lạnh lùng thản nhiên bước vào – Là Giang Hành Chi.
Ninh Nhiễm Thanh vẫy vẫy tay với Giang Hành Chi, ý bảo anh ta tới ngồi cạnh mình, Giang Hành Chi nhìn cô một thoáng, vốn định ngồi cách xa cô gái này một chút, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn bước tới ngồi xuống cạnh cô rồi lơ đãng nói: “Tôi đến tòa án xử lý chút chuyện, tiện đường nên cũng qua xem thử.”
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu, nhìn về phía Tần Hữu Sinh ở khu cho luật sư bào chữa, phiên tòa bắt đầu, anh đã ngồi xuống ghế, phong thái ung dung tao nhã, khí thế trầm tĩnh thản nhiên, ngón tay mảnh dài đẹp đẽ của anh đặt trên laptop, tư thái thận trọng mà nhã nhặn càng tôn lên cốt cách thong dong bình thản, trong trẻo tựa gió trăng.
“Nhìn Tần Hữu Sinh thế này, có phải thấy cậu ấy rất tuấn tú không” Giang Hành Chi ngồi bên trái cô khẽ cất tiếng, ý muốn Ninh Nhiễm Thanh đỡ căng thẳng hơn, có điều anh ta không có thiên phú trong chuyện này, lời nói ra cũng y như con người anh ta, chẳng dí dóm hài hước tẹo nào.
Giang Hành Chi tiếc nuối nghĩ vậy, hơi nghiêng đầu nhìn cô gái ngồi cạnh mình.
Ninh Nhiễm Thanh đúng là rất căng thẳng, tuy nhiên vẫn trả lời Giang Hành Chi: “Người yêu vào mắt hóa Phan An(1), huống chi thầy Tần vốn đã tuấn tú, nhưng luật sư Giang anh cũng là mỹ nam tử, đừng tự ti.”
(1) Phan An là một mỹ nam nổi tiếng thời xưa ở Trung Quốc, câu này ám chỉ trong mắt người đang yêu thì nửa kia của mình luôn luôn đẹp đẽ hoàn hảo.
(2)
Giang Hành Chi hừ lạnh một tiếng, không thèm chấp nhặt với cô gái ăn nói kém cỏi này.
Phiên tòa sơ thẩm lần này chủ yếu điều tra xử lý vụ việc Hạ Dạ buôn ma túy giúp Vương Chí Vĩ, Công tố viên chính là người đàn ông ngồi bên trái Lại Thư Khiết, anh ta đứng lên đọc đơn khởi tố, giọng nói rành mạch, lời lẽ đầy khí phách, trình bày toàn bộ vụ án bằng quy phạm pháp luật một cách rõ ràng, những điểm chính là Hạ Dạ và Vương Chí Vĩ có quan hệ không tầm thường; mấy ngày trước khi xảy ra vụ việc hai nười có liên hệ mật thiết; sau khi sa lưới, Vương Chí Vĩ có khai với cảnh sát rằng, đúng là Hạ Dạ giúp anh ta vận chuyển ma túy.
Sau đó Công tố viên khẳng định Hạ Dạ có tội, đọc lời khai của Vương Chí Vĩ và bản tường trình của hai cô gái làm việc trong hộp đêm trước tòa, chứng minh Hạ Dạ và Vương Chí Vĩ có liên hệ mật thiết.
Thẩm phán hỏi Hạ Dạ: “Bị cáo, đơn khởi tố khẳng định cô có tội, cô có ý kiến khác hay không.”
“Có.” Hạ Dạ ngẩng đầu, “Đúng là tôi quen Vương Chí Vĩ, nhưng tôi không giúp anh ta vận chuyển ma túy.”
Được sự đồng ý của Thẩm phán, Công tố viên bắt đầu thẩm vấn Hạ Dạ, dùng phương pháp dẫn dắt từng bước, Ninh Nhiễm Thanh thầm lo lắng thay Hạ Dạ, may mà những vấn đề Công tố viên đề cập tới Tần Hữu Sinh đều từng nhắc nhở Hạ Dạ rồi.
“Cô nói vali hành lý đó do người giúp việc nhà họ Diên đưa cho cô?”
“Đúng.”
“Tại sao người giúp việc nhà họ Diên phải đưa vali hành lý cho cô?”
Diên An cũng đang ở đây, Hạ Dạ liếc mắt nhìn anh ta: “Tôi để vài món đồ riêng tư ở chỗ Diên tiên sinh, vì tôi phải về Đạo Trấn nên anh ấy bảo người giúp việc đưa tới cho tôi.”
Công tố viên đưa bức ảnh khi tàu hỏa đã về ga và ảnh chụp X-quang vali hành lý, những hình ảnh này chứng minh rằng trước khi Hạ Dạ lên tàu hỏa tới Đạo Trấn, trong vali hành lý không hề chứa ma túy.
Vẻ mặt của Công tố viên vô cùng trầm trọng: “Nhưng sau đó cảnh sát lại tìm thấy ma túy trong vali hành lý của cô trên tàu hỏa, bởi vậy trên tàu hỏa cô có cố ý giấu ma túy giúp người khác không?”
Hạ Dạ vẫn bình thản đáp: “Tôi không biết, tôi cũng lấy làm lạ tại sao lại như vậy.”
Công tố viên mở tài liệu thẩm vấn lấy tờ khai: “Nhưng trong lần thẩm vấn đầu tiên, cô lại nói vali hành lý là của người khác?”
Hạ dạ im lặng một lúc: “Bởi vì tôi không muốn liên lụy đến Diên tiên sinh, anh ấy là người làm ăn, tôi sợ anh ấy bị kẻ khác cố ý hạm hại.”
“…”
Công tố viên không thể hỏi được từ Hạ Dạ bất kỳ thông tin có lợi nào để quy án, song vẫn bình tĩnh ngồi xuống, khi ngồi xuống thì đưa mắt nhìn về phía luật sư bào chữa ở phái đối diện.
Ninh Nhiễm Thanh cũng đưa mắt nhìn Tần Hữu Sinh, anh đang cúi đầu nói chuyện với A Thẩm, còn Giang Hành Chi ngồi cạnh cô vẫn vắt chân ngồi yên, như một người ngoài cuộc “ngạo mạn”.
Ninh Nhiễm Thanh rì rầm hỏi anh ta: “Phía công tố chưa đưa ra toàn bộ bằng chứng đúng không?”
Giang Hành Chi liếc nhìn Ninh Nhiễm Thanh, lạnh lùng nói: “Ừ…”
Quả nhiên Công tố viên lấy ra một tài liệu chứng minh Hạ Dạ từng có tiền sử hút ma túy, anh ta nói với thẩm phán: “Chúng ta đều biết, người hút ma túy có đặc điểm chung đó là rất hay nói dối.”
Hạ Dạ hút ma túy?
Ninh Nhiễm Thanh lặng người trong mấy giây, thở dài một tiếng sầu não, cô hốt hoảng lo sợ, không biết nên miêu tả cảm xúc trong lòng mình thế nào, cô nhớ tới đợt mà mình tham dự kỳ thi tư pháp, cô từng hỏi Tần Hữu Sinh một vấn đề: “Anh từng tranh tụng cho người tốt nhiều hơn hau cho người xấu nhiều hơn?”
Khi ấy thầy Tần đã trả lời thế này: “Trong mắt luật sư không có người tốt người xấu, chỉ có thân chủ mà thôi.”
Hôm đó trong nhà của Hạ Dạ, Hạ Dạ mỉa mai nói với cô: “Nếu cô không được người cha ‘trên trời rơi xuống kia’ nuôi nấng thì có khi giờ số phận của cô còn tồi tệ hơn tôi, đúng không?”
Vậy sao? Nếu không có ông Ninh Uy Phong, phải chăng cô sống nay đây mai đó, không chốn dung thân, cuộc sống của cô sẽ thế nào đây? Còn có thể gặp được thầy Tần không?
Khóe mắt Ninh Nhiễm Thanh hơi ướt, cô sụt sịt mũi, nước mắt rơi liền lấy tay lau.
Giang Hành Chi thấy vậy thì cho rằng anh ngày càng không hiểu nổi cô gái này, đến coi một phiên tòa sơ thẩm cũng có thể khóc được, ngoài mặt chán ghét cực kỳ tuy nhiên trong lòng vẫn âm thầm xao động.
Hẳn là cô tức cảnh sinh tình.
Được sự chấp thuận của Thẩm phán, Tần Hữu Sinh bắt đầu bào chữa cho Hạ Dạ, anh bình tĩnh đứng dậy từ ghế ngồi, thân hình cao ráo, dáng người đĩnh đạc, nét mặt cương quyết dứt khoát, khi lên tiếng thì vẫn là giọng nói lạnh lùng trầm tĩnh, như có sức mạnh khiến người ta phải tin tưởng và nể phục.
“Sau khi nhận sự ủy thác của Hạ tiểu thư, tôi đã cẩn thận nghe Hạ tiểu thư trình bày toàn bộ sự việc liên quan, nghiêm túc thẩm duyệt lại hồ sơ vụ án và đơn khởi tố, tôi luôn cho rằng Công tố viên khởi tố thân chủ tôi là không hợp lý.”
“Trước tiên, chúng ta phải biết rõ những hành vi nào sẽ cẩu thành nên tội buôn bán ma túy. Về mặt chủ quan thì tội buôn bán ma túy là một hành vi cố ý, mà phải là cố ý trực tiếp, hoặc tiền đề là có đầy đủ bằng chứng chứng minh người thực hiện hành vi biết rõ đó là ma túy. Nếu như về mặt chủ quan, người thực hiện hành vi không biết đó là ma túy, mà bị người khác lợi dụng hãm hại rồi vô tình thực hiện hành vi buôn bán ma túy, vận chuyển, tẩu tán ma túy thì không thể cấu thành tội danh.”
“Thứ hai là về nhận định trong đơn khởi tố, việc thân chủ tôi và Vương Chí Vĩ có quan hệ thân thiết nên giúp anh ta vận chuyển ma túy cũng chỉ là một suy đoán chủ quan, không có bằng chứng trực tiếp để chứng minh; Tuy lời khai của Vương Chí Vĩ tố cáo rằng thân chủ tôi có tham dự vào vụ án lần này, nhưng bản thân Vương Chí Vĩ không chỉ hút ma túy mà còn buôn bán ma túy; Nếu Công tố viên chỉ dựa vào việc thân chủ tôi tùng hút ma túy mà cho rằng cô ấy nói dối, như vậy lời khai của Vương Chí Vĩ cũng bị phủ định, hơn nữa lời khai của Vương Chí Vĩ cũng bị phủ định hai lần, đã thuộc hành vi trần thuật sự thực không rõ ràng…”
“…Nhận định của Công tố viên với thân chủ tôi được suy đoán dựa theo nghề nghiệp đặc thù và việc cô ấy từng có hành vì bất lương, cũng không có bằng chứng xác thực để chướng minh cô ấy có tội, suy đoán như vậy thì xác xuất xảy ra tình huống ngoại lệ rất lớn, ví dụ như có ai đó muốn vu oan cho thân chủ tôi, hoặc Vương Chí Vĩ đã bị kẻ nào đó sai khiến.”
Khi Tần Hữu Sinh chứng minh Hạ Dạ vô tội, Ninh Nhiễm Thanh nghe từng lời bào chữa của anh, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Lại Thư Khiết lại thích Tần Hữu Sinh một người hoàn hảo với cả IQ và EQ đều cao đúng là cực kỳ thu hút.
Lại Thư Khiết đứng lên hỏi: “Tại sao Vương Chí Vĩ phải tố cáo Hạ Dạ? Cô ta và Vương Chí Vĩ không có thù oán, thậm chí còn có quan hệ thân thiết…”
Tần Hữu Sinh hơi mím môi: “Cách đây không lâu tôi mới nhận được một tin, Diên tiên sinh và em họ Vương Truyền Hùng của Vương Chí Vĩ từng có tranh chấp kinh tế, thế nên chuyện này có thể là hành vi cố ý trả thù, dù sao quan hệ giữa Diên tiên sinh và Hạ tiểu thư khá thân mật, ngoài ra cũng có thể Vương Chí Vĩ đã bị người khác sai khiến, ví dụ như có người đồng ý cho Vương Chí Vĩ tiền tài…” Tần Hữu Sinh nói tiếp, bởi vì anh chỉ là luật sư bào chữa chứ không phải Công tố viên.
Lại Thư Khiết nhìn thẳng về phía Tần Hữu Sinh, ánh mắt rất phức tạp, sắc mặt ủ rũ ngồi xuống ghế công tố.
Đàn ông xuất chúng bao giờ cũng được ưu ái.
Ninh Nhiễm Thanh liếc nhìn Tần Hữu Sinh, lại đạo mắt nhìn Lại Thư Khiết, cuối cùng quay sang nhìn Hạ Dạ và Diên An. Đôi khi người ta không thể tìm được sự thật từ tòa án, nhưng cô tin rằng thời gian sẽ chữa lành mọi vết thương.
Tiếng búa vang lên, thẩm phán hắng giọng: “Phiên tòa thẩm vấn kết thúc, tòa án sẽ tiến hành xem xét bản án, tuyên cáo vào một ngày khác.”
Kết thúc phiên tòa sơ thẩm, Tần Hữu Sinh vội quay đầu nhìn cô gái ngồi ở khu dự thính, thấy Ninh Nhiễm Thanh và Giang Hành Chi ngồi cạnh nhau, hai người ngồi gần nhau như vậy mà trông cũng chẳng xứng đôi.
Vụ án của Hạ Dạ đã bước đầu kết thúc, đến lúc Tần Hữu Sinh cầu hôn Ninh Nhiễm Thanh, Ninh Nhiễm Thanh trời sinh lãnh mạn, cực kỳ coi trọng “Chuyện lớn” như cầu hôn. Phần lớn phụ nữ đều giả bộ không biết để có được niềm vui bất ngờ, nhưng Ninh Nhiễm Thanh thì lại viết ra giấy tất cả yêu cầu, cô bỏ ra hẳn một buổi tối chỉ để tẩy tẩy xóa xóa trên một tờ giấy A4, cuối cùng khi tờ giấy đầy gạch đầu dòng những yêu cầu ấy tới tay Tần Hữu Sinh, trông nó vô cùng thảm hại, xanh xanh đỏ đỏ một đống.
Ninh Nhiễm Thanh nằm trong ngực Tần Hữu Sinh giải thích cho anh: “Chữ màu đỏ là những mục nhất định phải thực hiện được và những thứ bắt buộc phải có, chữ màu hồng là những mục có càng tốt hơn mà không có cũng không thì cũng chẳng sao, còn màu xanh là những mục cần chú ý kiêng kỵ ngày hôm ấy anh tuyệt đối không được mắc phải.”
Tần Hữu Sinh đọc những mục cần chú ý: “Không được thắt cà vạt màu tím.”
Ừm, điều này cũng dễ hiểu thôi, bởi vì cô ghét màu tím.
“Hôm ấy không được ăn tỏi.”
Đúng, vì khi cầu hôn xong nhất định phải làm chuyện thân mật.
“Không được phép đến muộn…” Đọc đến đây, Tần Hữu Sinh dừng lại, đặt một nụ hôn lên môi cô, “Trừ khi anh chết rồi, chứ không sao lại đến muộn trong ngày cầu hôn?”
“Anh nói lung tung gì thế?!” Ninh Nhiễm Thanh che miệng anh, hơi thở ấm nóng của anh lập tức phả vào lòng bàn tay cô, tê tê ngứa ngứa, cô ngẩng đầu nhìn anh, “Còn cò một vấn đề nữa đấy, em phát hiện ra mình chưa có quần áo đẹp để mặc vào hôm ấy, một ngày quan trọng như vậy mà em lại không có quần áo đẹp để mặc…”
Tần Hữu Sinh yêu chiều ôm lấy cô, cười mấy tiếng rồi nói với vẻ khoa trương: “Không vấn đề, thầy Tần dẫn em đi mua, cần bao nhiêu mua bấy nhiêu!”
Ninh Nhiễm Thanh vội cảm ơn: “Cảm ơn thầy Tần.”
Tần Hữu Sinh: “Gọi ông xã đi.”
Ninh Nhiễm Thanh quay người đi: “Phí nói chuyện còn chưa cho đó, còn lâu em mới gọi.”
Hóa ra phí nói chuyện mà người ta thường nói là thế này đây, Tần Hữu Sinh sống nhiều năm ở nước ngoài lập tức lấy ra một tấm thẻ: “Gọi ông xã đi.”
Ninh Nhiễm Thanh quay người ôm lấy anh, cảm nhận hơi thở vừa trong trẻo vừa thanh mát trên người anh, bỗng thấy ngọt ngào đến lạ, sau bao hợp tan ly biệt, cuối cùng cô và thầy Tần vẫn ở bên nhau.
Số trời run rủi, cuối cùng anh chỉ mới có thể bước vào trái tim cô, như Nguyệt Lão đã buộc anh và cô lại bằng một sợ tơ hồng vô hình, chốn nhân gian phồn hoa đông đúc, nhưng đời này anh mãi là người yêu của cô, cô vĩnh viễn chỉ thuộc về anh. Dù có thế nào chăng nữa, hai người cũng sẽ không ly biệt.
Tình yêu tươi đẹp bao nhiêu, duyên phận kỳ diệu bấy nhiêu.