Người có đầu óc đều sẽ thấy lời đồn này quá vô căn cứ.
Tuy nói vậy song cũng đừng mong lời đồn này sẽ tự nhiên biến mất, nhất là ở chốn công sở thế này, chỉ có kẻ thêm dầu vào lửa chứ nào có người lờ chuyện ấy đi.
Ninh Nhiễm Thanh bàn bạc với Vương Trân: “Cậu nghĩ tớ có nên đứng ra thanh minh để lấy lại trong sạch cho bản thân không?”
“Cậu tưởng cậu là ngôi sao đấy à, còn định tổ chức họp báo bác bỏ tin đồn nữa chắc.” Vương Trân nâng mắt nhìn lên, “Các cụ chẳng từng nói, giấu đầu hở đuôi, nếu cậu đứng ra giải thích, chuyện vốn đã chẳng ra đâu vào đâu rồi sẽ càng tệ hại hơn thôi.”
Ninh Nhiễm Thanh không thể hiểu nổi: “Nhưng tớ vốn không như thế mà… Bọn họ còn nói người bắt cá hai tay là tớ, thật quá đáng ghét, sao không phải thầy Tần cơ chứ?”
Vương Trân bỗng im lặng một cách khó hiểu.
Ninh Nhiễm Thanh nhìn Vương Trân: “Sao thế?”
“Nếu tớ không thân với cậu thì tớ cũng tin người bắt cá hai tay là cậu chứ không phải luật sư Tần.”
Ninh Nhiễm Thanh gục đầu trên bàn làm việc, đội chiếc mũ trên chiếc áo khoác liền mũ màu cam lên đầu, mặt mày ủ rũ tiếp tục lầm bầm: “Đồn đại linh tinh đã đành, đằng này đối tượng trong tin đồn còn là luật sư Giang, cậu không biết anh ta vô lý thế nào đâu, thà là A Thẩm còn hơn.”
“Nếu là A Thẩm thì có gì hay đâu mà đồn?” Vương Trân vỗ đầu Ninh Nhiễm Thanh, thực sự nghĩ ra một biện pháp, “Hay là cậu bàn với luật sư Giang thử xem, chuyện thế này dù có cần người đứng ra giải thích thì để phía nam giải thích vẫn cứ tốt hơn.”
Ninh Nhiễm Thanh nghĩ đến khuôn mặt lạnh tanh của Giang Hành Chi, lắc đầu nói: “Thôi kệ đi.”
Tin đồn “Cướp bạn gái” ở văn phòng luật sư âm thầm lan truyền cực nhanh, dù vậy mấy hôm sau mới thực sự tới tai Giang Hành Chi.
Nếu nhà vệ sinh nữ là địa điểm tuyệt hảo để nghe được tin mật, thì nhà vệ sinh nam cũng có hiệu quả tương tự. Khi A Thẩm cầm di động do dự xem có nên báo cáo cho Tần Hữu Sinh ở San Francisco hay không, thì Giang Hành Chi đang ở trong phòng vệ sinh nhỏ chuẩn bị đi ra.
Kỳ thực gặp những vấn đề như thế này, thường thì người hóng chuyện lúc nào cũng tò mò đoán già đoán non, nhưng dù có đoán nát óc thì bọn họ cũng không chịu hỏi người trong cuộc chân tướng thật sự, ví dụ như A Thẩm chẳng hạn.
Sau khi Tần Hữu Sinh bắt máy, A Thẩm dò hỏi: “Thầy ơi, dạo này thầy với cô có ổn không ạ?”
Tần Hữu Sinh nhạy cảm vô cùng, hỏi thẳng vào vấn đề: “Phía cậu có chuyện gì thế?”
Nếu Tần Hữu Sinh vô cùng nhạy cảm thì Giang Hành Chi lại cực kỳ mẫn cảm, người giấu bí mật tỏng lòng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, anh ta chỉ nghe A Thấm dò hỏi như vậy đã thầm đoán được việc gì sắp xảy ra.
Kết quả việc đó thực sự xảy ra.
“Dạo này công ty có một tin đồn, em cũng không biết là thật hay giả, nhưng em nghĩ thầy có quyền được biết.” A Thẩm ngó nghiêng xung quanh nhỏ giọng nói, “Có người đồn là cô và luật sư Giang “ấy ấy”…”
‘Ấy ấy’… Giang Hành Chi nhắm mắt, “Đùng đùng” một tiếng, anh ta chợt thấy trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lần đầu tiên trong đời anh ta hoảng hốt tới không thể kiềm chế, dường như có một luồng máu nóng quấn quanh trái tim rồi vọt thẳng lên đỉnh đầu anh ta, khuấy động sôi trào hết lần này tới lần khác.
To chuyện rồi to chuyện rồi!
Ngoài cửa A Thẩm vẫn đang báo cáo tiếp: “… Em cũng không biết tin đồn này có từ bao giờ, các đồng nghiệp đã âm thầm bán tán từ rất lâu rồi… Em không biết cô đã biết chưa, song em thấy mấy hôm nay cô cũng không được vui…”
Giang Hành Chi hít sâu một hơi đẩy cửa phòng ngăn ra, A Thẩm đứng ngoài hoảng hốt “Á” lên một tiếng, điện thoại trong tay rơi thẳng xuống đất, một tiếng “choang” đột ngột vang lên.
Giang Hành Chi bước ra khỏi phòng ngăn, ngạo mạn liếc nhìn chiếc di động rơi trên mặt đất của A Thẩm: “Không cầm lên để báo cáo tiếp à?”
A Thẩm cúi đầu không dám nhìn mặt luật sư Giang: “Luật sư Giang…”
Giang Hành Chi hừ lạnh: “Nếu văn phòng luật sư còn xuất hiện sự việc đồn đại lung tung thế này, mấy người cũng đừng ở lại đây làm luật sư nữa, tôi thấy nghề phóng viên giải trí hợp với mấy người hơn đấy.”
Có những chuyện không biết thì không sao, biết rồi lại dẫn đến bực bội ức chế, thế nên người ta mới nói người không biết gì là vui vẻ nhất.
Giang Hành Chi quay lại văn phòng, ngồi trên ghế làm việc nhắm mắt nghỉ ngơi, ngón tay mảnh dài day day trán, thầm tự hỏi: Chẳng lẽ anh ta đã vô tình để lộ tâm tư của bản thân?
Giang Hành Chi mở cửa chớp bên trái phòng mình ra, từ đây có thể thấy được bóng lưng đang làm việc của Ninh Nhiễm Thanh. Mấy hôm gần đây trời trở lạnh, màu áo khoác mỗi ngày của cô dường như đã trở thành những màu sắc tươi đẹp nhất trong mắt anh ta.
Hạt mầm trong trái tim anh không ngừng lớn lên, tốc độ nhanh là thế, rõ ràng vẫn đang đông nhưng thế giới của anh lại như tháng tư đẹp nhất trong năm, gió xuân vi vút tình ý sinh sôi không biết tự bao giờ, Ninh Nhiễm Thanh đã gieo vào đáy lòng tựa những lùm cỏ xanh biếc của anh ta từng đóa hoa nhỏ nở đẹp rực rỡ.
Ninh Nhiễm Thanh cầm bản công hàm luật sư mà cô viết suốt mấy hôm nay tới cho Giang Hành Chi xem, khi gõ cửa đi vào thì Giang Hành Chi lại trở lại bàn làm việc.
“Tôi đã viết xong văn bản bào chữa của phiên tòa lần này rồi, xin anh đọc thử.” Ninh Nhiễm Thanh bước tới trước mặt Giang Hành Chi.
Giang Hành Chi không ngừng giải quyết công việc đang làm, cũng chẳng hề ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt nói: “Đặt xuống đi.”
“Vâng.”
Ninh Nhiễm Thanh vẫn chưa quay người đi ra ngoài, Giang Hành Chi bèn đổi ý: “Cô ngồi xuống trước đã, lát tôi xem, chắc chắn sẽ có kha khá vấn đề, tôi chỉ ra sớm thì cô cũng sửa xong sớm.”
Ninh Nhiễm Thanh: “…”
Dứt lời Giang Hành Chi tiếp tục giải quyết việc của ình, đến năm phút sau anh ta mới bắt đầu xem văn bản bào chữa của Ninh Nhiễm Thanh, không ngờ lại rất hợp lý rõ ràng, nội dung mạch lạc xúc tích.
“Hữu Sinh đã sửa giúp cô rồi à?”
“Ý anh là tôi viết cũng khá đúng không?” Ninh Nhiễm Thanh không khỏi mỉm cười, mắt mày cong cong, nghiễm nhiên cho là Giang Hành Chi đang khen ngợi mình.
“Đúng là tạm được, nhưng còn rất nhiều chi tiết nhỏ cần chú ý.” Giang Hành Chi vừa viết lên giấy ý kiến tham khảo của mình, vừa hỏi Ninh Nhiễm Thanh: “Cô nghĩ một luật sư phải làm thế nào để không bao giờ tranh tụng thua? Trở thành một luật sư luôn thắng kiện.”
Ninh Nhiễm Thanh ngẫm nghĩ: “Không bao giờ nhận những vụ án thiếu bằng chứng, chỉ nhận những vụ án có xác xuất thắng cao.”
“Cô tưởng mình đang mua thịt đấy à, còn kén cá chọn canh.”
“Sao lại không được kén chọn chứ.” Dứt lời Ninh Nhiễm Thanh ngẩng cao đầu, “Khi nào vào nghề, tôi sẽ không bao giờ tranh tụng cho đàn ông tồi.”
“Thế nào là đàn ông tồi?” Giang Hành Chi ngẩng đầu.
Ninh Nhiễm Thanh gập ngón tay để nêu ví dụ cho Giang Hành Chi: “Ví dụ như đàn ông ngoại tình bỏ vợ, đàn ông không chung thủy bắt cá hai tay, đàn ông trăng hoa đùa giỡn với tình cảm của người khác, đàn ông thần kinh đa nghi nhỏ mọn, đàn ông bạo lực đánh vợ đánh con…”
Giang Hành Chi bỗng thấy huyệt thái dương của mình giật giật: “Cô cũng biết khá nhiều về một bộ phận đàn ông đấy nhỉ.”
Ninh Nhiễm Thanh tươi cười, nịnh bợ nói: “Đương nhiên trong xã hội này còn rất nhiều đàn ông tốt, ví dụ như luật sư Giang chẳng hạn.”
Giang Hành Chi thoáng sững người, chiếc bút trong tay quay một vòng trên đầu ngón tay, khi dừng lại thì đầu bút chỉ đúng về phía trái tim anh ta, anh ta đặt chiếc bút trong tay xuống, tựa vào ghế xoay đi thẳng vào vấn đề chính: “Cô đã biết tin đồn gần đây ở văn phòng chưa?”
Ninh Nhiễm Thanh không ngờ Giang Hành Chi sẽ hỏi chuyện này, bối rối cười: “Biết rồi.”
“Cô nghĩ thế nào?” Giang Hành Chi hỏi tiếp.
Chuyện này mà còn phải hỏi nữa à, Ninh Nhiễm Thanh nghĩ ngợi: “Tôi thấy bọn họ thật là vô vị.”
“Đúng là rất vô vị.” Giang Hành Chi khẽ mỉm cười, “Ra ngoài đi.”
Ninh Nhiễm Thanh ra khỏi văn phòng, đuôi mắt thoáng lướt qua liền bắt gặp mấy người đang âm thầm quan sát cô, cô thầm hừ mấy tiếng rồi quay lại bàn tiếp tục làm việc.
Nếu không thể xóa bỏ lời đồn thì tâm lý phải coi thường nó!
Buổi chiều, Ninh Nhiễm Thanh nhận được vụ án mới mà Giang Hành Chi sắp xếp cho cô, người ủy thác là hội viên của “Hội Bích Nguyệt”.
Ninh Nhiễm Thanh hiểu biết hạn hẹp, đây là lần đầu tiên cô nghe được cái tên “Hội Bích Nguyệt” này, cuối cùng phải nhờ Vương Trân giảng giải cho mới rõ.
“Hội Bích Nguyệt” do một nhóm phụ nữ yêu thích ngọc bích thành lập, nhóm phụ nữ này đều là vợ cả của những người đàn ông giàu có ở thành phố A, nhàn rỗi nên cùng nhau xem biểu diễn thời trang, đánh bài, làm từ thiện, vv… Vì đều là người giàu có nên dù Hội Bích Nguyệt thành lập chưa lâu nhưng hoạt động cũng khá sôi nổi, nghe nói yêu cầu để trở thành hội viên rất khắt khe, đầu tiên là phải gia đình nhà chồng phải thật đẳng cấp, rồi muốn vào hội thì nhất định phải có người giới thiệu…
Trước khi hết giờ làm, Ninh Nhiễm Thanh đi gặp mấy người này ở khách sạn sang trọng nhất thành phố A, có bốn phụ nữ hẹn gặp cô, lần lượt là Vương phu nhân, Trần phu nhân, Tiền phu nhân, Khang phu nhân, tất cả đều là những vị phu nhân giàu có ăn mặc sang trọng, kiêu sa quý phái.
“Cô chính là học trò của luật sư Giang?” Một người phụ nữ khá trẻ tuổi hỏi.
Ninh Nhiễm Thanh gật đầu: “Là tôi.”
“Có trẻ quá không nhỉ?” Chị ta vừa hỏi xong thì quay đầu hỏi một phụ nữ lớn tuổi hơn, không hề bận tâm Ninh Nhiễm Thanh sẽ nghe được lời mình nói.
“Chúng ta cứ tin tưởng vào luật sư Giang thôi.” Người phụ nữ lớn tuổi nói khẽ, sau đó nhìn Ninh Nhiễm Thanh bắt đầu nói rõ mọi chuyện.
Trong vô vàn đàn ông phụ nữ trên thế gian này, luôn có những người lan tỏa hormone mạnh mẽ hơn người bình thường, theo cách nói bây giờ thì đàn ông như vậy được gọi là “Nam thần”, phụ nữ như vậy được gọi là “Nữ thần”, bọn họ là tia chớp là ánh sáng, chỉ một thoáng là có thể chém chúng sinh thành phông nền.
Thời cổ đại, phụ nữ như thế gọi dễ nghe chút thì là “Hồng nhan họa thủy”, gọi khó nghe chút thì là “Hồ ly tinh”. Khỏi phải nói nhiều, phụ nữ như thế chắc chắn phải có khuôn mặt xinh đẹp và dáng người tuyệt mỹ, cô ta còn có thể quyến rũ mấy ông chủ cùng một lúc khiến bọn họ đều coi cô ta là “Hồng nhan tri kỷ”, vậy thì ắt hẳn là đầu óc không tầm thường.
Loại người đầu óc kém cỏi như Ninh Nhiễm Thanh sợ nhất là phải giao thiệp với kiểu phụ nữ đầu óc không tầm thường này.
Cả ngày hôm nay Giang Hành Chi luôn đợi điện thoại của Tần Hữu Sinh, 24 giờ chờ đợi, 24 giờ chuẩn bị lời thoại trong đầu, cuối cùng tới khi tắm xong nằm lên giường thì Tần Hữu Sinh gọi điện thoại về.
Tiếng chuông là loại “Reng reng reng” bình thường nhất, nhưng lại khiến tim Giang Hành Chi đập ầm ầm như đánh trống…
Sáng nay khi nhận được điện thoại của A Thẩm, Tần Hữu Sinh đã thấy chuyện này khá kỳ lạ, Nhiễm Thanh và Hành Chi? Anh không thể tưởng tượng nổi hai người này yêu nhau thì sẽ thế nào, nhưng trên đời nếu mọi thứ cứ xảy ra theo lẽ thường thì cũng không có những chuyện éo le ngang trái, nhất là chuyện tình cảm.
Trừ kỳ lạ ra thì Tần Hữu Sinh thấy nguy hiểm nhiều hơn, điều kiện của Hành Chi không tệ, mà cô bạn gái kia của mình ý chí không đủ kiên định, anh lại ở xa cô thế này.
“Ngủ rồi à?” Tần Hữu Sinh hỏi.
“Nếu ngủ rồi thì ai đang nói chuyện điện thoại với cậu?” Giang Hành Chi hỏi vặn lại, giọng điệu vẫn coi như bình tĩnh.
“Tôi chỉ hỏi thử xem có làm phiền cậu không thôi.” Tần Hữu Sinh cười khẽ mấy tiếng, “Mấy hôm nay biểu hiện của Nhiễm Thanh thế nào?”
“Tàm tạm.”
“Làm phiền cậu rồi.”
“Thế thì cậu mau về đây rồi tự đi mà hướng dẫn.” Giang Hành Chi đứng dậy kéo cửa kính ra, gió trên cao lập tức thổi táp vào trong, mạnh tới mức bộ quần áo ở nhà của anh ta cũng kêu sột soạt, anh ta nhìn cảnh đêm thành phố A rực rỡ ánh đèn, hắng giọng: “Hôm nay cậu gọi điện về là để hỏi tội tôi đúng không?”
Ở chỗ Tần Hữu Sinh mới là tám giờ sáng, anh cũng đang mặc quần áo ở nhà giống như Giang Hành Chi. Sau một đêm thức trắng, nghĩ đi nghĩ lại chuyện A Thẩm nói với mình, Tần Hữu Sinh vẫn quyết định gọi điện cho Giang Hành Chi.
“Có thật đâu mà phải hỏi tội.” Tần Hữu Sinh cười, im lặng một thoáng rồi anh nói tiếp với giọng hờ hững, mang theo một chút lạnh lẽo, “Có điều, tôi đang nghĩ liệu đây có phải kết quả của hành động cố ý từ một ai đó hay không?”
Cùng lúc ấy, buổi tối Ninh Nhiễm Thanh đi gặp vị “Hồng nhan họa thủy” trong lời của các hội viên Hội Bích Nguyệt, địa điểm hẹn là một hộp đêm cao cấp của ông chủ Hoàng.
Một người phụ nữ muốn trở thành “Họa thủy” mà chỉ có khuôn mặt xinh đẹp thôi chưa đủ, còn phải có thân phận đặc biệt và một quá khứ cực kỳ đau thương, thân phận của tiểu thư “Hồ ly tinh” Hạ Dạ vô cùng đặc biệt – Đệ nhất mỹ nhân thành phố A.