Đêm nay cô vừa cùng Tần Mặc... Không được, không thể như vậy! Như vậy thật xin lỗi Nam Cung Tịch.
“Ân...”
“Dao Dao, anh muốn chạm vào hạ thể em.” Nam Cung Tịch rời khỏi ngực cô, giống như biết chính mình nghĩ muốn cái gì, vẫn nỗ lực nhẫn nại.
Cô nói bọn họ mới nhận thức không bao lâu, hắn cũng sợ mình xúc động sẽ dọa hỏng cô gái của hắn, nhưng, máu nóng xông lên đại não, làm hắn một trận một trận mất khống chế, hắn muốn sờ hạ thể Dao Dao, muốn đụng vào nơi tư mật của cô.
Tiếu Dao theo bản năng kẹp chặt hai chân, rồi lại nhịn không được cọ xát, Tịch... Hắn thật là xấu!
Chính là, có thể hư hỏng đến thẳng thắn như thế, rồi lại làm phụ nữ hoàn toàn không có biện pháp cự tuyệt.
Rốt cuộc, cô gật gật đầu, vẫn có chút bất an: “Không, không thể làm...” Thân thể vừa bị người đàn ông khác ȶᏂασ qua, trước sau vẫn không tiếp nhận được người khác, ít nhất, đêm nay không tiếp nhận được.
Nam Cung Tịch không nói gì, chỉ là một tay kéo hoàn toàn áo sơmi trên người cô xuống, làm cô gái của hắn hoàn toàn trần trụi dưới cơ thể của mình, tay to dọc theo bụng nhỏ một đường đi xuống, thực mau liền tìm tới địa phương làm hắn hồn khiên mộng nhiễu (*).
(*) hồn khiên mộng nhiễu: ngày đêm thất thần không yên
“Dao Dao, em ướt như vậy...”
“Đừng nói.” Tiếu Dao xấu hổ đến đỏ mặt, kéo chăn che đầu, thật sự rất ngượng ngùng, cô thế nhưng mặc cho một người đàn ông tùy ý trêu chọc hạ thể.
Nam Cung Tịch thấy cô ngượng ngùng như vậy, nhịn không được nhợt nhạt cười cười, cũng không ngăn cản, để cô dùng chăn che đầu. Tuy rằng đèn bị tắt, nhưng sau khi hôn mê đã quen, vẫn có thể thấy rõ hình dáng tất cả đồ vật trong phòng.
Cô gái của hắn ngượng ngùng, hiện tại che đầu, lộ ra hạ thể cho hắn đùa bỡn đây! Một màn này, làm Nam Cung Tịch thú huyết sôi trào, một phen liền kéo hai chân cô ra.
“A! Tịch...” Thật sự quá cảm thấy thẹn! Cô thế nhưng che đầu lộ ra thân thể trần trụi, còn dạng chân cho đàn ông xem hạ thể! Tuy rằng tắt đèn xem không phải rất rõ ràng, nhưng, hình dáng nhất định đã nhìn đến.
Biết ánh mắt Nam Cung Tịch nóng rực khóa trên ŧıểυ huyệt mình, Tiếu Dao trong lòng một trận chao đảo, ŧıểυ huyệt co rút lại, cứ thế nhịn không được lại trào ra một cổ mật dịch.
Bỗng nhiên, cô cảm giác được một đồ vật ấm áp đè ở trên âm hạch mình, Tiếu Dao trợn to một đôi mắt, còn chưa kịp cự tuyệt, Nam Cung Tịch đã ngậm âm hạch cô, nhẹ nhàng hút một ngụm.
“A...” Ông trời! Quá sướиɠ! sướиɠ đến cả người cô phát run, thiếu chút nữa phải run rẩy! Sao lại có thể như vậy? Mặt đâu? Cô sao có thể không biết xấu hổ như vậy?
“A, đừng, đừng hút, em nhịn không được, nhịn không được, a... Ân a...”
Nam Cung Tịch yêu chết âm thanh rêи ɾỉ của cô, cho nên, càng thêm ra sức hút, hắn thậm chí dùng đầu lưỡi lướt hai mép âʍ ɦộ, từ từ liếʍ ŧıểυ huyệt ướt đẫm.
Nhưng Nam Cung Tịch không quan tâm, đầu lưỡi thúc vào, thế nhưng xông vào!
“Ân a...”
Hạ thể Tiếu Dao đau xót, thân thể vừa động thiếu chút nữa đổ trở về, cô thật vất vả động nửa người trên, cúi đầu liền nhìn thấy đầu Nam Cung Tịch đầu chôn ở giữa hai đùi cô, đang nỗ lực liếʍ hạ thể cô.