Tiên sinh đã từng đã cứu mạng cô, Tiếu Dao vẫn luôn cho rằng cái mạng này thuộc về tiên sinh, cho nên mặc kệ hắn muốn mình làm cái gì, cô sẽ làm hết không một lời oán hận.
Nếu hôm qua ở dưới biển, chỉ cần Quân tứ thiếu có một chút cảm giác cô là kẻ phiền phức trói chân, bây giờ mình đã sớm táng thân trong biển rộng.
Mạng của cô, cũng là do Quân tứ thiếu cứu, cho nên tối hôm qua, cô rất do dự.
"Không quên?" Hắn hừ lạnh một tiếng, động tác dưới thân càng nhanh hơn.
Rong ruổi bên trong ŧıểυ huyệt khẩn trí, ngay cả âm thanh hắn cũng phải cật lực che giấu làm cho người khác không nghe được thứ gì.
Trong đêm tối, ánh mắt của hắn vẫn luôn khóa ở nơi giao hợp của hai người, nɠɵạı trừ mồ hôi lấm tấm trên trán, thoạt nhìn vẫn lạnh nhạt như cũ.
Theo âm thanh "Phụt, phụt" vang lên, ŧıểυ huyệt càng ngày càng nhiều dâm thủy bị dương cụ đỏ rực lôi ra từ trong ŧıểυ huyệt.
Cho dù trong điều kiện ánh sáng mờ ảo, hình ảnh dâm loạn thối nát kia vẫn có thể khắc rõ ở trong đầu của hắn.
"Tiên sinh, xin anh đó... A... Anh tha cho em đi... Em, sau này em sẽ không dám nữa! Ưm... Thật sự không dám... A, a..."
"Thật không?" Âm thanh từ địa ngục của hắn bây giờ mới vang lên: "Hay là em thích hầu hạ anh em giống như Anh Tử? Năm người? Mười người? Hay hai mươi?"
Trong đêm tối, hai mắt của người kia híp lại, lóe lên ánh sáng không thể giải thích được.