Tiếu Dao thật sự rất buồn bực, vẫn chưa tìm được người, làm cho tên đội trưởng hung thần ác ma kia phân công nhiệm vụ cho cô.
Nhìn hai ngọn núi cách đó không xa, năng lượng để đi đến đó còn không có, sao mình có thể lên núi hái thảo dược?
Cúi đầu nhìn tấm ảnh trong tay, Tiếu Dao câm lặng phẫn nộ hỏi trời xanh.
Đội trưởng còn nói nếu như tìm không thấy, đêm nay cũng đừng hòng về căn cứ ăn cơm chiều.
Việc này mà cũng gọi là nhiệm vụ á? Có phải hắn quá hà khắc hay không?
Đội ngũ giải tán, tất cả mọi người vội vàng rời đi, rất nhanh ngay cả tấm ảnh cũng không còn.
Tiếu Dao thật sự hoài nghi sau khi Mặc thiếu để mình ở lại đây còn có ý định mang cô về hay không.
Cô là người mới, ít nhất cũng phải có một người đi chung với mình, cho dù phân công hợp tác với nhau cũng được.
Nhìn đường núi bất tận, nɠɵạı trừ việc đào xới lục tìm, thật sự cô cũng không biết đi đâu để tìm cái thứ lá màu xanh này nữa.
Ngẩng đầu nhìn mặt trời chói chang trên cao, Tiếu Dao bất đắc dĩ bước đi.
Quả nhiên đội trưởng hung dữ giống như lời bọn họ nói, mỗi lần đưa ra nhiệm vụ đều không hề đơn giản.
Tiếu Dao từ hai giờ hơn đi đến năm giờ chiều, một lá thảo dược cũng chưa tìm được.
Cả người nɠɵạı trừ một cái đồng hồ điện tử còn có tấm ảnh đã bị cô vò nát nhăn nheo.
Đã giải quyết xong vấn đề về nước, dọc theo đường đi có rất nhiều nguồn nước không bị ô nhiễm, nhưng bù lại không thấy sự hiện diện của một chút thức ăn lót dạ.
Tiếu Dao cũng biết mình rất xui xẻo, ngay cả quả dại cũng chưa tìm thấy, rõ ràng vừa rồi còn nghe mọi người nói trong rừng cây có quả dại, tại sao cô lại không thấy?
Đi đường núi nhiều giờ liền, bao tử đã thẳng thắn kháng nghị kêu "Rột rột".
Bụng lại réo thêm một lần nữa, Tiếu Dao mới phát hiện bây giờ không còn sớm.
"Không xong rồi!" Bốn phía xung quanh không có một bóng người, Tiếu Dao lập tức cau mày.
Nếu tham gia cuộc thi xui xẻo chắc chắn cô là người vô địch nha.
Vốn có thể nương theo đường mòn trở về, lại không nghĩ tới trời càng ngày càng u ám, rất nhanh liền tối om một mảnh.
"Trời ơi! Xin ông đừng có mưa." Tiếu Dao cầu nguyện, bước chân phía dưới càng nhanh hơn.
"Ầm ầm ầm..." Mới chạy được vài bước, một tia chớp lóe lên xé rách bầu trời thành hai nửa.
"A!" Tiếu Dao hoảng sợ, ôm hai chân, cả người ngồi xổm trên mặt đất không dám đứng lên.
Vốn dĩ cô đã sợ bóng tối, còn gặp sấm chớp kết hợp với chạng vạng, hơn nữa ở đây là rừng núi hoang sơ đầy rẫy hiểm nguy.
Tiếu Dao cong chân, ôm chặt thân thể, cả người run bần bật, hy vọng đây là một giấc mộng, sau khi tỉnh dậy, cô đang nằm thoải mái ở trên giường.
"Mau tỉnh lại! Tiếu Dao, tỉnh lại cho tôi. Nhanh lên!"
Khi cơn mưa hoàn toàn trút xuống thân hình nhỏ bé của cô, Tiếu Dao đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Run rẩy ngẩng đầu nhìn bốn phía, Tiếu Dao hít sâu một hơi, đứng lên.
"Có người sao? Tôi lạc đường, xin hỏi có người sao? Cứu mạng! Tôi bị lạc đường, có người ở đó không? Cứu với!"
Thật lâu không nghe thấy tiếng người đáp lại, Tiếu Dao che lỗ tai bắt đầu ở chạy vội vã xuyên qua màn mưa, cô nhớ rõ chính là con đường này, chạy dọc theo đường mòn này có thể về được căn cứ.
Nhưng thực tế thường tàn nhẫn, bây giờ cô còn không phân biệt rõ đông nam tây bắc.
Cứu mạng! Ai tới cứu tôi đây? Nơi này rất tối, đáng sợ quá!
"Vù vù" gió lớn thổi qua, giống như muốn thổi bay thân hình nhỏ bé kia vậy.
Mưa càng lúc càng mạnh, đột nhiên một cái bóng đen không biết từ hướng nào vụt tới, xuất hiện trước tầm mắt của cô.
"A!" Vừa rồi còn đang vội chạy, Tiếu Dao hét lên, sau đó ngất xỉu ngay lập tức.
Thân hình cao lớn kia ôm Tiếu Dao vào trong lòng trước khi cơ thể cô kịp ngã xuống, đi vào phía rừng cây, sau đó mờ dần rồi biến mất sau bụi cây...