Cả một đêm, Tần mặc giống như không biết mỏi mệt, không ngừng ở trêи người cô mà đòi lấy.
Thật vất vả chờ đến khi hắn bắn tinh, lại không lường được, ƈôи ȶɦϊ.t còn chưa có rút ra, lại bắt đầu ngẩng đầu.
Cuối cùng Tiếu Dao trực tiếp đã bị ȶᏂασ ngất đi rồi, cô chỉ nhớ rõ, lúc mình ngất xỉu, nam nhân nói một câu.
“Đừng lại câu dẫn cháu nɠɵạı của tôi, bằng không, trực tiếp đem em ȶᏂασ lạn!”
Tiếu Dao ngày hôm sau tỉnh lại, đã phát hiện bên cạnh không có người.
Cô đột nhiên phản ứng lại đây, lập tức xuống giường.
“Tê…” Hai chân vừa mới động, cảm giác đau giữa hai chân nháy mắt lan tràn đến toàn thân.
Xoay người đỡ mép giường, Tiếu Dao nhăn chặt mắt mới không đến nỗi té ngã trêи mặt đất.
Cắn cắn môi, ngay cả nước mắt đều thiếu chút nữa chảy ra.
Tối hôm qua, căn bản cô không biết Tần Mặc tra tấn mình bao lâu, cho dù là lúc cô hôn mê đi, vẫn như cũ không có làm hắn ngưng hẳn.
Đừng lại câu dẫn cháu nɠɵạı của tôi, bằng không, trực tiếp đem em ȶᏂασ lạn!
Tiếu Dao hy vọng đây chỉ là một giấc mộng, mà tối hôm qua căn bản Mặc thiếu chưa nói gì.
Nhưng thân dưới đau như bị giày xéo nhắc nhở mình, đây đều là sự thật.
Tối hôm qua, không phải phóng túng, mà là trừng phạt.
Mặc kệ là câu dẫn hắn, hay là câu dẫn cháu nɠɵạı trai của hắn, đều chỉ là nhiệm vụ bắt buộc, cô có thể lựa chọn được sao?
Hoàn hồn, Tiếu Dao tựa hồ nhớ tới cái gì, gian nan mà hướng phòng tắm đi đến.
Ngồi xổm trêи sàn nhà, dùng ngón tay không ngừng câu ở bên trong ŧıểυ huyệt đã bị ȶᏂασ đến sưng, nhưng cái gì cũng không với được.
Bên trong một mảnh khô cạn, mặc kệ là tϊиɦ ɖϊƈh͙ nam nhân, hay là ɖâʍ thủy của mình, cũng chưa, hoàn toàn không có.
Nữ hài hút khí đứng lên, đôi tay chống ở trêи bồn rửa tay , nhìn khuôn mặt suy nhược trong gương, Tiếu Dao thật lâu cũng chưa có phản ứng.
Cuối cùng, cô mở ra vòi nước, rửa mặt, sau đó rời đi phòng tắm.
Trong phòng có chuẩn bị tốt quần áo, Tiếu Dao chọn một bộ, mặc xong liền rời khỏi phòng.
Quân Dạ Huyền không có ở đây, Tiếu Dao là tự mình trở về trường học.
Nhưng thời gian khẩn cấp như vậy, cô nơi nào sẽ có tâm tình đi học?
Cả ngày trôi qua, không thấy Quân Dạ Huyền, đương nhiên cũng không có khả năng nhìn đến Tần Mặc, Tiếu Dao gấp đến độ giống như kiến bò trêи chảo nóng.
Thẳng đến lúc buổi chiều tan học, Tiếu Dao vẫn là nhìn không thấy người, đột nhiên tự do, làm cô ngược lại càng sợ hãi.
Nếu là đêm nay cái gì đều không có lấy được, buổi tối ngày mai, Anh Tử, có phải hay không…
Dọn đồ xong, Tiếu Dao không muốn lại bị động như vậy, Quân Dạ Huyền không tới tìm mình, chẳng lẽ ngay cả tìm hắn cũng làm không được?
Tiếu Dao chỉ là không nghĩ tới, lúc cô đang đi dạo trêи đường, đột nhiên bị người bắt cóc.
“Ưm… Ngô…” Tiếu Dao bị chặn miệng, trực tiếp bị kéo gần lại rừng cây nhỏ.
“Dao Dao, là anh.” Đột nhiên, người phía sau, buông ra Tiếu Dao.
Nghe thấy âm thanh mà mình quen thuộc, hốc mắt cô tức khắc liền ướt.
“Nhất Phi.”
Tiếu Dao quay người lại, Tần Nhất Phi vươn tay, lại che miệng cô một lần nữa.
“Hư! Bọn họ thực nhanh sẽ đi tìm, đi theo anh.”
Tiếu Dao gật gật đầu, có chút chất phác mà bị Tần Nhất Phi nắm tay rời đi.
Nhìn thân ảnh cao lớn, nghĩ đến quần áo của Nhất Phi, nước mắt vẫn luôn ở bên trong hốc mắt cô, lại không có chảy xuống.
Mới vừa bị tách ra, giống như đã qua một khoảng thời gian rất dài vậy, lại lần nữa nhìn đến nam nhân luôn sủng nịch mình, tâm tình của cô thật sự thực phức tạp.
Tần Nhất Phi lôi kéo Tiếu Dao, từ một góc trong trường học, vượt qua tường vây, ngồi lên chiếc xe đã sớm được chuẩn bị tốt.
Để Tiếu Dao ngồi xuống ghế phụ, Tần Nhất Phi giúp cô mang dây an toàn, sau đó hắn mới trở lại trêи ghế điều khiển, khởi động xe.