“Ách…” Lại lần nữa móc họng, vẫn là phun không ra.
Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, Tiếu Dao luống cuống, lập tức ở trêи ghế xuống dưới, nhặt lên áo sơ mi khoác lại thân thể.
Mặc thiếu không phải thật sự đã trở lại đi? Nếu như bị hắn thấy dáng vẻ này của mình, tội danh câu dẫn chắc chắn liền là của cô, nhưng trêи thực tế thì Tiếu Dao câu dẫn thật.
Nếu không phải Mặc thiếu, chính là Quân tứ thiếu, hiện tại thời gian không đủ, Tiếu Dao cũng không muốn lại đến một lần.
Nếu không quan trọng, cô tạm thời cũng không cần lại câu dẫn hắn.
Quân Dạ Huyền lại lần nữa xuất hiện, trong tầm mắt, thân hình nhỏ gầy kia, tay nhỏ bắt lấy áo khoác ở trêи người, thân thể thậm chí có chút còn phát run.
Nam nhân nhăn nhăn mày, quay người che dấu nơi nào đó nhanh chóng bành trướng trêи cơ thể.
Đáng chết! Rõ ràng sợ hãi như vậy, cô ta còn muốn ở lại?
“Còn không đi thu thập, cậu nhỏ lập tức tới rồi, muốn bị trừng phạt?” Âm thanh lạnh lung của hắn vang lên.
Tiếu Dao nuốt một ngụm nước miếng, tình ɖu͙ƈ trêи người đã sớm bởi vì sự việc xui xẻo lien tiếp xảy ra mà bị dập tắt, không muốn! Thật sự không muốn!
Cô hiện tại chỉ nghĩ làm cách nào để đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ bị nuốt vào moi ra tới, chính là, mình phun không ra a, đến tột cùng còn có biện pháp gì nữa?
Chớp mắt, Tiếu Dao cúi đầu hướng ra phía ngoài đi.
Lúc đi ngang qua bên cạnh Quân Dạ Huyền, cô cũng không thèm liếc hắn một cái.
Quay đầu lại nhìn nữ nhân cúi đầu rời đi, thanh âm trầm thấp của hắn lại lần nữa vang lên.
“Nếu có nỗi khổ gì, cô có thể nói cho cậu nhỏ, hoặc là nói cho tôi.”
Trước đến nay phong cách nói chuyện cùng làm việc của nam nhân này cũng là không tâm không phổi, lại bởi vì vừa rồi bắn tinh trong miệng mình, bắt đầu quan tâm cô hả?
Tiếu Dao không biết trong lòng là nghĩ như thế nào, nhưng, thời gian chỉ có hai ngày, tiên sinh lợi hại như vậy, không có khả năng! Đừng nghĩ quá nhiều!
Quân Dạ Huyền còn chưa nói xong, Tiếu Dao quay đầu lại nhìn hắn, hơi hơi cong cong môi.
“Nỗi khổ?” Cô nhướng mày, vẻ mặt bất cần đời.
“Chẳng lẽ muốn tôi nói cậu nhỏ của anh, người tôi thích là cháu trai yêu quý của hắn, làm hắn buông tha tôi sao?” Tiếu Dao khinh thường hỏi.
“Vẫn là nói, Quân tứ thiếu vừa rồi bắn ở trong cái miệng này, đột nhiên liền… Yêu tôi?”
Thời gian càng dài, Tiếu Dao càng không tin, mình không có phương pháp đem tϊиɦ ɖϊƈh͙ moi ra tới.
Nếu Nhất Phi ở đây thì tốt rồi, hẳn là có biện pháp, có phải hay không?
Nếu nhiệm vụ thất bại, đồng nghĩa với việc cô vẫn sẽ tiếp tục câu dẫn người nam nhân này.
Mọi việc cần phải lưu lại một đường lui cho bản thân, đây là Nhất Phi dạy cô.
Nhưng nam nhân vẫn luôn yêu thương mình, hiện tại đến tột cùng ở đâu? Hắn bị thương vì không hoàn thành được nhiệm vụ?
Lại cho Quân Dạ Huyền một nụ cười, Tiếu Dao ách ách hỏi: “Xin hỏi, đêm nay muốn tôi ở phòng nào hầu hạ cậu của anh?”
Quân Dạ Huyền không hề chớp mắt mà nhìn cô, mày rậm hơi chau lại, xoay người cất bước tiến vào thư phòng.
“Bên trái.”
Trêи hành lang, hắn lưu lại âm thanh mới vừa vang lên, “Phanh” một tiếng, nam nhân đóng sầm cửa thư phòng.