Tề Lăng Hạo hết lần này đến lần khác hy sinh bản thân của mình vì Kiều Uyển Vũ nhưng cô lại không hề hay biết gì hết mà luôn oán trách anh vô tình bạc nghĩa đến hôm nay cô mới bản thân cô cũng chẳng tốt đẹp gì hết chỉ là một kẻ vô tâm vô phế mà thôi.
“Vậy người phụ nữ ở cùng anh ấy mỗi đêm ở khu nhà phía Nam là ai?”.
Hàn Côn Nhị nhướng mày: “Cô phải hỏi là người đàn ông ở cùng Mạc Hy Nhi mỗi đêm là ai mới đúng nha”.
Kiều Uyể Vũ ngơ ngác: “Hả??? Là sao???”.
“Lăng Hạo biết Đường Việt thích Mạc Hy Nhi lâu rồi nhưng không dám nói ra cho nên đã tác hợp cho bọn họ, còn cô thì bị lừa một cách triệt để. Người ân ái với Mạc Hy Nhi mỗi đêm đều là Đường Việt còn Tề Lăng Hạo thì trốn ở căn phòng áp mái ở khu nhà phía Tây cái hôm trời mưa cô đến tìm cậu ấy thì cậu ấy luôn dõi theo từng bước chân của cô. Trái tim cô đau một thì trái tim cậu ấy đau gấp mười lần, đêm đó cô sốt cao cậu ấy đã trở về chăm sóc cô cả đêm vì lo lắng cho cô đó”.
Kiều Uyển Vũ tiếp tục hỏi: “Còn vườn hoa Anh Đào thì sao? những cây hoa đó đâu có tội tình gì mà anh ấy phải chặt bỏ toàn bộ chứ?”.
Hàn Côn Nhị lại khẽ lắc đầu thở dài: “Cậu ấy biết mắt cậu ấy sẽ không còn nhìn thấy nữa sợ là nửa đời sau của cô sẽ phải khổ vì cậu ấy mới cố tình làm tổn thương cô để cô rời xa cậu ấy. Sau khi cô rời khỏi Hoàng Cảnh Uyển Cảnh thì Lăng Hạo đã cho trồng lại một vườn hoa Anh Đào như cũ rồi, cả khu nhà phía Tây mà Mạc Hy Nhi từng ở qua cũng được sửa chữa lại thay toàn bộ nội thất vì cậu ấy không muốn thấy bất cứ thứ kỳ liên quan đến Mạc Hy Nhi hết”.
Những gì mà Hàn Côn Nhị nói đã giải tỏa hết những hiểu lầm của Kiều Uyển Vũ đối với Tề Lăng Hạo rồi giờ phút này cô chỉ muốn đến tìm anh nói câu xin lỗi mà thôi, cô đã nợ anh quá nhiều lời xin lỗi rồi.
Kiều Uyển Vũ chợt nhớ đến chuyện hôn lễ đã bàn ở Tề gia liền lên tiếng hỏi: “Chuyện Lăng Hạo lừa gạt Mạc Hy Nhi còn kéo bên Tề gia vào nữa chắc là khiến ba chồng tôi giận lắm đúng không hả?”.
“Làm gì có chứ, ngày hôm đó lúc cô đến tìm Lăng Hạo ở Hoàng Kim Nhất Đẳng xong đã đi thẳng ra sân bay rời khỏi Vịnh Xuyên, sau đó thì Lăng Hạo đã gọi cô Tề Dận trở về nước gọi cả đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân của Bạch gia đến phần mộ của mẹ cậu ấy rồi vạch trần tội ác của Mạc Trúc Tiên rồi, hiện giờ bà ta đi tù chung thân còn Tề lão gia thì lên Linh Sơn Tự sống cả năm nay để ăn chay niệm phật trả nghiệp do bản thân gây ra trong quá khứ rồi”.
Kiều Uyển Vũ kinh ngạc ra mặt: “Thật sao chuyện lớn như vậy mà Lăng Hạo không hề cho tôi biết gì hết”.
“Thật ra từ đầu cậu ấy đã tính toán kỹ lưỡng hết rồi cậu ấy sợ cô sẽ dính líu đến ân oán của Tề gia sau này sẽ kéo theo nhiều hệ lụy do đó cậu ấy chờ sau khi cô quay lại Pháp ổn định rồi mới thực hiện kế hoạch báo thù của mình”.
Trong mắt của Kiều Uyển Vũ là sự lo lắng: “Vậy bà nɠɵạı Lăng Hạo thì sao? Bà rất thương mẹ anh ấy nếu như biết con gái mình không còn nữa chẳng những vậy người sát hại con gái của bà lại mang gương mặt đó đi vào tù thì thế nào?”.
“Lúc đầu Bạch lão phu nhân đúng là bị sốc khi biết con gái của mình bị sát hại con rể thì lại bao che cho kẻ sát nhân, bà ấy đúng là rất đau lòng khi nhìn thấy cảnh Mạc Trúc Tiên mang gương mặt của con gái mình vào tù rồi đổ bệnh nhưng thời gian gần đây bà ấy đã chấp nhận được sự thật rồi nên cũng ổn”.
Kiều Uyển Vũ gật đầu: “Uhm vậy thì tốt”.
Hàn Côn Nhị đưa tay cầm ly nước lên uống một hơi rồi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt của Kiều Uyển Vũ: “Uyển Vũ chúng ta quen biết nhau cũng lâu rồi nhìn qua là tôi biết cô vẫn còn tình cảm với Lăng Hạo, hôm nay đem hết những bí mật của cậu ấy nói cho cô nghe rồi tiếp tục níu giữ hay là buông bỏ là quyền của cô”.
Kiều Uyển Vũ rủ mắt đáp: “Thật ra một năm qua tôi chưa bao giờ sống vui vẻ hết mất đi Lăng Hạo thế giới của tôi cũng chẳng còn ý nghĩa, tôi kiếm được rất nhiều tiền nhưng số tiền đó toàn bộ đều đem đi làm từ thiện…tôi đến rất nhiều vùng đất mới để tham quan du lịch, ở đó có rất nhiều điều mới mẻ nhưng dường như bản thân tôi chỉ đang cố tìm lại những hình ảnh thân quen của quá khứ mà thôi. Côn Nhị ngày hôm nay tôi thành thật cảm ơn anh đã nói với tôi tất cả những chuyện mà tôi không biết về Lăng Hạo, lần này dù anh ấy có làm gì để xua đuổi tôi thì tôi cũng nhất định không buông tay nữa đâu”.
Hàn Côn Nhị cố tình hỏi cắt cớ lại: “Dù cậu ấy có bị mù cô cũng không hối hận sao?”.
“Năm xưa tôi vừa què, vừa mù, vừa xấu anh ấy vẫn chấp nhận được mà tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm nửa cuộc đời còn lại của Tề Lăng Hạo”.