Phương Vân biết con trẻ không có tội nhưng mà bà giận lẫy nên nói lời làm tổn thương đến Tề Cẩm Giang: “Mẹ cô là kẻ đã giết chết con gái tôi, khiến cho Lăng Hạo có một tuổi thơ đầy ám ảnh và cô độc, cô cút cho khuất mắt tôi đi”.
Tề Cẩm Giang không thể cãi lại được gì hết những lời mà Phương Vân nói đều đúng hết mẹ cô chính là kẻ đã giết chết Bạch Cẩm Phi hủy hoại gia đình của Tề Lăng Hạo, cô chỉ biết đứng đó cúi đầu khóc sướt mướt mà thôi.
“Con biết là những chuyện mà con làm đều không thể tha thứ được nếu có một điều ước con sẽ ước mình biến mất khỏi thế giới này để không ai vì con mà đau khổ hết hu hu”.
Lý Tương Cầm tuy biết Tề Cẩm Giang không phải là con gái của Bạch Cẩm Phi từ lâu nhưng mà đứa bé này rất là ngoan hiền không giống ganh đua như mẹ của nó, nhìn thấy con bé rơi vào hoàn cảnh khó xử ngày hôm nay nhất thời khiến cho bà cũng chạnh lòng thương xót.
Lý Tương Cầm lên tiếng khuyên can Phương Vân: “Mẹ à con biết những chuyện mà Mạc Trúc Tiên gây ra không thể nào tha thứ được hết nhưng mà Mạc Trúc Tiên là Mạc Trúc Tiên còn Tề Cẩm Giang là Tề Cẩm Giang con bé nó cũng không làm gì sai hết mẹ à”.
Phương Vân quay mặt đi chỗ khác: “Nhưng mà nhìn mẹ con nó thì mẹ lại nhớ đến Cẩm Phi phải chết oan uổng nên không chịu được”.
Bạch Lục Tranh thở dài đặt tay lên vai của Phương Vân: “Cẩm Phi cũng đã mất bao nhiêu năm rồi bây giờ bà làm khó con bé Cẩm Giang thì cũng chẳng thay đổi được gì hết, Mạc Trúc Tiên cũng phải trả giá rồi chúng ta bỏ qua cho Cẩm Giang đi”.
Mạc Phỉ đến quỳ gối xuống trước mắt của Bạch Lục Tranh và Phương Vân dập đầu tạ tội thay con gái: “Tôi thành thật xin lỗi hai vị cũng vì tôi không biết dạy con mới để nó đi đến bước đường ngày hôm nay còn hại chết Bạch ŧıểυ thư nữa, tôi thay mặt Trúc Tiên dập đầu tạ tội với hai vị”.
Nước mắt của Phương Vân rơi xuống từng giọt vẻ mặt bà vô cùng đau đớn: “Bây giờ bà xin lỗi thì được cái gì chứ tôi chỉ cần con gái của tôi thôi…tôi muốn gặp con gái tôi thôi hu hu hu”.
Bạch Lục Tranh đỡ lấy Phương Vân: “Thôi chúng ta về đi bà ấy cũng chẳng có lỗi gì trong chuyện này hết, trách bà ấy cũng vậy thôi”.
Tề Bách Hào trở về Tề Trạch Viên cùng với Tề Cẩm Giang, ông cảm thấy ngôi nhà này vắng lặng đến quạnh hiu Bạch Cẩm Phi không còn Mạc Trúc Tiên thì bị tù chung thân khiến cho Tề Bách Hào cảm thấy mình là một người vô cùng tội lỗi.
Tề Bách Hào gọi Tề Lăng Hạo quay về Tề Trạch Viên công bố sẽ cho Tề Lăng Hạo thêm 10% cổ phần và cho Tề Cẩm Giang 10% cổ phần còn lại của ông, Tề Lăng Hạo không có ý kiến đối với anh ai làm người đó chịu chuyện mà Mạc Trúc Tiên gây ra không liên quan gì đến Tề Cẩm Giang hết nên anh không hề có ác cảm với cô.
Tề Cẩm Giang rủ mắt lên tiếng: “Thưa ba con cảm thấy 10% cổ phần này nếu chuyển nhượng cho anh hai sẽ hợp lý hơn bởi vì con cảm thấy bản thân mình không xứng đáng”.
Tề Lăng Hạo lên tiếng: “Em đừng nghĩ quá nhiều cổ phần của ba cho thì cứ lấy đi”.
“Nhưng mà…”.
Tề Bách Hào tiếp lời: “Không có nhưng nhị gì hết 10% cổ phần này ba đã quyết định sẽ cho lại con rồi còn nữa giấy tờ biệt thự Tề Trạch Viên này cũng cho lại Cẩm Giang luôn”.
“Còn anh hai thì sao Tề Trạch Viên cũng là của anh hai mà ba”.
Tề Lăng Hạo khẽ lắc đầu: “Tề Trạch Viên này chỉ từng là nhà của anh mà thôi bây giờ thì hết rồi nơi đây có quá nhiều hồi ức đau lòng khiến anh cảm thấy buồn nên không ở lại nữa, nhà của anh là ở Hoàng Kim Uyển Cảnh đúng hơn”.
Tề Bách Hào tỏ vẻ áy náy: “Ba xin lỗi vì tất cả, ba đã mở cuộc họp cổ đông ở tập đoàn Hoàng Kim lấy phiếu tín nhiệm con làm Chủ tịch của tập đoàn Hoàng Kim rồi cố gắng tiếp tục phát huy nha Lăng Hạo”.
Tề Lăng Hạo nhíu mày: “Công ty để lại cho con, nhà để lại cho Cẩm Giang ba tính đi đâu đây hả?”.
Tề Bách Hào cúi đầu thở dài: “Ba nghĩ kỹ rồi cuộc đời của ba đã gây ra quá nhiều sai lầm không thể cứu vẫn tội lỗi không thể tha thứ vì vậy ba quyết định đến Linh Sơn Tự ăn chạy niệm phật chuộc lại lỗi lầm của mình”.
Tề Cẩm Giang nghe vậy liền bật khóc ôm lấy Tề Bách Hào: “Ba à ngay cả ba cũng muốn bỏ rơi con sao?”.
Tề Bách Hào an ủi Tề Cẩm Giang: “Con đừng trẻ con như vậy nữa đã đủ tuổi trưởng thành rồi còn gì cố gắng mà theo đuổi ước mơ của con đi đừng có phạm phải những sai lầm như ba mẹ”.
Tề Bách Hào quay sang nhìn Tề Lăng Hạo: “Còn con nữa Lăng Hạo ba nhìn ra con vẫn còn rất là yêu Uyển Vũ vì để trả thù ba nên con mới phải ly hôn với con bé đó, con nên giải thích rõ với Uyển Vũ và đưa con bé trở về Hoàng Kim Uyển Cảnh sống đi”.
Ánh mắt của Tề Lăng Hạo trở nên phức tạp cảm xúc: “Yêu là một chuyện sống chung với nhau lại là một chuyện khác, cũng không ai quy định yêu là phải ở chung một nhà…chuyện của con ba đừng bận tâm nữa”.