Kiều Uyển Vũ nhìn Tề Lăng Hạo bằng ánh mắt phức tạp cảm xúc, cô cũng không biết là mình nên trả lời thế nào nữa.
Đối mặt với tình huống này Kiều Uyển Vũ bất chợt nhận ra bấy lâu nay bản thân cô vốn đã yêu Tề Lăng Hạo tận xương tủy mất rồi, còn đối với anh cô chiếm vị trí nào trong tim anh hay mãi mãi chỉ là kẻ thay thế không hơn không kém.
Tề phu nhân liền quay sang Kiều Uyển Vũ rồi lên tiếng: “Uyển Vũ à, là phụ nữ với nhau mẹ biết việc san sẻ tình yêu cho một người phụ nữ khác rất khó khăn nhưng nghĩ đi thì cũng phải nghĩ lại…hiện tại Hy Nhi đã mang cốt nhục của Lăng Hạo trong người rồi con có thể mở lòng từ bi cho em nó nương nhờ được không…”.
Mạc Hy Nhi liền giả lả nước mắt lưng tròng lên tiếng để lấy lòng Tề Bách Hào và Tề Lăng Hạo: “Chị Uyển Vũ à, em không cố ý cướp đoạt người đàn ông của chị nhưng mà chuyện này không thể chỉ trách mỗi mình em được…chuyện cũng đã lỡ xảy ra rồi không thể quay lại được nữa em xin chị chấp nhận cho em được làm vợ của anh Hạo…như ban đầu em đã nói em sẽ an phận ở khu nhà phía Tây không gây bất cứ rắc rối nào cho chị hết, con của em cũng sẽ là con của chị mà, danh phận gì đó em cũng không cần”.
Tề phu nhân chờ đợi bao lâu nay mới có dịp thắng thế liền lên tiếng hạch sách Kiều Uyển Vũ: “Chuyện này cũng một phần lỗi tại con mà ra thôi Uyển Vũ à, kết hôn năm năm lại không thể sinh cho Tề gia một đứa cháu nối dõi tông đường nay chúng tôi đành phải tìm người khác làm nghĩa vụ thiêng liêng đó…Hy Nhi là đứa ngoan hiền rất thích hợp làm mẹ của cháu tôi”.
Kiều Uyển Vũ nhịn nãy giờ cũng không thể nhịn được nỗi liền lên tiếng: “Mẹ à, mẹ mau quên thật đó...cách đây một thời gian ngắn thôi chính là cô gái mà mẹ cho là ngoan hiền này đã bắt tay với kẻ khác để hãm hại con xảy thai, chẳng phải loại mặt người dạ thú này mới là người hại chết cháu của mẹ đó sao, bây giờ mẹ lại đổ hết trách nhiệm không có con lên đầu của con còn ca ngợi cô ta hết lời như một vị thần mẹ nói mà không biết ngượng miệng hay sao?!”.
Sắc mắt của Tề phu nhân liền sượng ngay lập tức khi bị con dâu chỉ trích trước mặt mọi người, bà cứng họng không thể nói thêm bất cứ lời nào hết.
Mạc Hy Nhi nghe nhắc đến chuyện cũ thì vẻ mặt liền xám nghét lại, cũng chỉ vì chuyện đó mà Tề Bách Hào còn đòi từ mặt cô luôn cũng may có Tề phu nhân năn nỉ chuyện mới yên ổn.
Giờ đây do cô mang thai với Tề Lăng Hạo nên Tề Bách Hào sẽ có cái nhìn khác về cô bắt buộc phải chấp nhận cô là thành viên của Tề gia, tình thế vừa mới xoay chuyển chẳng lẽ giờ lại quay về điểm xuất phát hay sao?!
Tề phu nhân giả lả đồng cảm rồi nắm lấy bàn tay của Kiều Uyển Vũ lên tiếng: “Uyển Vũ à, mẹ biết chuyện mất đi đứa con đầu lòng đã làm cho con rất buồn mẹ cũng đã la mắng Hy Nhi rất nhiều, sau khi bị giam giữ một thời gian thì nó cũng ăn năn hối hận rồi nên con xem xét bỏ qua cho em nó được không…cảm giác mất đi đứa con mình mang trong người, con đã trãi qua rồi chẳng lẽ giờ con muốn Hy Nhi đi phá thai rồi đau khổ hay sao”.
Kiều Uyển Vũ gai góc đáp lại: “Cô ta có gan hại người thì cũng nên nếm trãi thử cảm giác đau đớn đó xem như thế nào chứ? Người mất đi con cũng là con chứ đâu phải là mẹ mà biết cảm giác của người khác nếu đặt trường hợp cô ta hại chết con của mẹ xem mẹ có nói được mấy câu nhân nghĩa sáo rỗng như vậy không”.
Tề Kỳ Nam cũng lên tiếng bên vực Kiều Uyển Vũ: “Chị dâu con nói đúng đó bác hai gái à, dù cô ta có mang thai thì cũng không thể xóa hết tội lỗi mà cô ta đã gây ra với chị dâu được đâu”.
Tề Bách Hào ngần này tuổi chỉ mong mỏi một đứa cháu giờ có rồi lại không nở để mất nên chần chừ rồi lên tiếng: “Uyển Vũ con có thể suy nghĩ lại không?!…đứa bé trong bụng Hy Nhi là máu mủ ruột rà của Tề gia, bằng mọi giá nhất định nó phải đến thế giới này bình an”.
Tề Cẩm Giang nãy giờ im lặng cũng bắt đầu không giữ được bình tĩnh nữa rồi: “Ba à, cháu đích tôn của Tề gia phải do chủ mẫu sinh ra chứ tại sao có thể để huyết mạch của Tề gia mang dòng máu của loại người hạ đẳng như Mạc Hy Nhi được chứ”.
Tề phu nhân lại lên tiếng la mắng Tề Cẩm Giang: “Con còn nhỏ biết gì về chuyện của người lớn mà lên tiếng chứ, dù sao thì sinh mệnh trong bụng Hy Nhi là vô tội giết nó cũng là giết một mạng người đó”.
Kiều Uyển Vũ nắm chặt tay thành nắm đấm đanh thép lên tiếng nói với Mạc Hy Nhi. “Được thôi vậy sinh con ra để lại Hoàng Kim Uyển Cảnh rồi biến khỏi cuộc sống của chúng tôi đi, dù sao Mạc ŧıểυ thư đây cũng nói bản thân không cần danh phận mà, con cô tôi sẽ yêu thương chăm sóc như con tôi, mẹ nó sẽ là chủ mẫu chính thống của Tề gia chứ không phải con của vợ lẽ gì hết, cô có dám hy sinh bản thân mình vì cuộc sống sau này của con cô không?”