Điện thoại của Tề Lăng Hạo đột nhiên reo lên anh rút điện thoại trong túi ra thì nhìn thấy cái tên Hy Nhi đang nhấp nháy trên màn hình cả Kiều Uyển Vũ cũng nhìn thấy.
Tề Lăng Hạo ngồi dậy chần chừ không nghe máy, Kiều Uyển Vũ nhân cơ hội đó ngồi dậy cô lên tiếng chăm chọc: “Người phụ nữ của anh gọi kìa đừng để cô ta chờ lâu chứ”.
Kiều Uyển Vũ vừa bước chân xuống giường thì Tề Lăng Hạo đã bấm khóa máy rồi lao theo kéo cô lại một lần nữa vật ngã cô nằm xuống giường.
Mạc Hy Nhi và Tề phu nhân đã hẹn chiều hôm đó Tề Lăng Hạo đưa Kiều Uyển Vũ về Tề gia bàn chuyện ly hôn nhưng rốt cuộc chờ mãi chẳng thấy ai tới hết nên cô ta vô cùng nôn nóng.
Mạc Hy Nhi đi đi lại lại nhíu mày lo lắng: “Không biết có chuyện gì không mà giờ này Lăng Hạo còn chưa về đây nữa”.
Tề phu nhân lên tiếng an ủi cô ta: “Thôi con đừng lo nữa chắc là nó bận công việc đột xuất đó với lại chiều nay mưa lớn quá đi xe cũng không an toàn để mai rồi nói cũng không muộn mà”.
Mạc Hy Nhi tỏ vẻ không cam tâm: “Ngày nào mà anh Hạo và Kiều Uyển Vũ còn chưa ly hôn con thật không thể an tâm chút nào hết đó dì à”.
“Chờ lâu như vậy rồi chẳng lẽ thêm một ngày lại không thể chờ được sao?”.
Mạc Hy Nhi ủ dột đáp: “Dạ con biết rồi ạ”.
Tối hôm đó, Tề Lăng Hạo ngủ lại chỗ của Kiều Uyển Vũ lâu lắm rồi anh mới có được môt giấc ngủ an yên như thế.
Kiều Uyển Vũ nằm bên cạnh đưa mắt lén lút nhìn Tề Lăng Hạo đã ngủ say, cô đưa tay vuốt dọc theo sóng mũi của anh với ánh mắt ảm đạm tự hỏi “Vì sao anh công khai quan hệ với cô ấy nhưng vẫn còn không buông tha cho em vậy hả? Thời gian qua nhìn anh bên cạnh ân ái với Mạc Hy Nhi đã hơn một lần em nghĩ rằng mình sẽ hận anh nhưng mà em lại không làm được…vốn muốn buông tay để trả tự do cho anh nhưng mà em lại ích kỷ không thể buông tay…cũng chẳng biết qua ngày mai chúng ta sẽ lại đối mặt với nhau như thế nào nữa đây?!”.
Buổi sáng, hôm sau Tề Lăng Hạo thức dậy trước anh nhìn dáng vẻ lúc ngủ say của Kiều Uyển Vũ hồi lâu rồi cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái, hình ảnh của cô trong mắt anh lại bắt đầu mờ dần mờ dần.
Tề Lăng Hạo nhắm mắt lại với vẻ mặt bất lực thời gian gần đây số lần anh không nhìn rõ mọi vật đã bắt đầu gia tăng có lẽ sắp đến cực hạn mất rồi.
Qua một lúc Tề Lăng Hạo lại mở mắt ra lần này anh có thể nhìn rõ dáng vẻ an yên của Kiều Uyển Vũ nhưng ánh mắt lại vô cùng bi thương, anh thở dài thầm nghĩ “Uyển Vũ xin lỗi vì hôm qua đã nói những lời khiến em bị tổn thương nhưng sắp xong rồi sau này em sẽ không gặp anh nữa đâu”.
Kiều Uyển Vũ thức dậy Tề Lăng Hạo lại giả vờ mang bộ mặt âm lãnh không cảm xúc lê tiếng trước: “Lát nữa ăn sáng xong chúng ta về Tề gia một chuyến”.
“Rốt cuộc là có chuyện gì sao không nói luôn đi mà phải về bên đó”.
Tề Lăng Hạo nhướng mày: “Là mẹ kêu chúng ta về”.
Kiều Uyển Vũ nhếch môi cười tự giễu: “Mẹ sao? Từ bao giờ anh đi nhận kẻ thù là mẹ vậy hả? Anh có cảm thấy bản thân mình xứng đáng với mẹ hay không chứ?”.
Tề Lăng Hạo tỏ thái độ cáu gắt: “Đó là chuyện của anh không liên quan đến em”.
Kiều Uyển Vũ cũng cáu lại: “Nếu Mạc Hy Nhi quan trọng với anh như vậy còn em chỉ là một người thay thế thì tại sao ngày hôm qua anh lại cưỡng ép em lên giường cùng anh vậy hả?”.
Tề Lăng Hạo nhếch môi cười một cách ranh mãnh rồi đáp: “Anh là đàn ông đứng trước một người phụ nữ xinh đẹp anh có quyền xiu lòng mà hơn nữa dù có chuyện gì xảy ra anh vẫn thích cơ thể của em nhất trên đời”.
Kiều Uyển Vũ khẽ lắc đầu mắng: “Nếu anh là kẻ vô liêm sỉ đứng thứ hai thế giới thì không ai dám tự nhận mình là số 1 đâu”.
Tề Lăng Hạo lại đáp: “Em nói vậy là sai rồi hôm qua đúng là em cưỡng ép em trước nhưng sau đó em cũng phối hợp với anh còn gì, rõ ràng là em ăn mặc hở hang để câu dẫn quyến rũ anh trước mà”.
“Rõ ràng là anh cố tình kéo dây áo của em xuống trước mà”.
“Nhưng mà đôi bên cùng có lợi mà”.
Kiều Uyển Vũ cau đó đáp trả lại: "Chỉ mình anh có lợi thôi, em chẳng được cái gì hết chỉ thiệt thòi là nhiều".