Dù không yêu không thương nhưng sống trên đời vẫn cần có tình người nên Đoạn Phong Lãng không phanh phui mọi chuyện ngay lập tức, kết thúc sớm hay muộn thì cũng là kết thúc, trễ vài ngày cũng không hề hấn gì.
“Thấy trông người sao rồi?” Đoạn Phong Lãng đứng cách Hàm Linh khoảng 10 bước chân rồi lên tiếng hỏi.
Hàm Linh thấy Đoạn Phong Lãng đứng cách xa quá nên bỏ chân xuống giường tính bước qua chỗ anh nhưng anh liền lên tiếng ngăn lại: “Sức khỏe không tốt thì nên nằm nghỉ đi không cần xuống giường đâu”.
Hàm Linh khẽ nở nụ cười yếu ớt vì được quan tâm: “À cảm ơn anh”.
Đoạn Phong Lãng suy nghĩ rồi nói: “Sau khi ra viện thì xuất nɠɵạı đi, đến một nơi không ai quen biết bắt đầu lại từ đầu tôi đặt vé máy bay cho cô rồi”.
Lời mà Đoạn Phong Lãng vừa nói cứ như sét vừa đánh ngang tai của Hàm Linh, cô thất thần hồi lâu rồi mới lên tiếng: “Lãng, anh vừa nói gì vậy hả???”.
Đoạn Phong Lãng rủ mắt: “Chuyện xấu của cô đã tràn lan khắp Vịnh Xuyên rồi cô nghĩ mình còn mặt mũi sống ở đây sao, tôi mở đường sống mới cho cô rồi chỉ cần rời khỏi đây thì có thể bắt đầu lại mà”.
Hàm Linh ôm chút hy vọng hỏi: “Anh sẽ đi cùng em sao Lãng?”.
Đoạn Phong Lãng thở dài đáp: “Sắp xếp đường sống mới cho cô chính là khoảng chu cấp sau ly hôn giữa tôi và cô đó Hàm Linh”.
Vẻ mặt Hàm Linh không có chút biểu cảm nào hết cứ đơ ra hồi lâu rồi lẩm bẩm: “Ly hôn sao? Tại sao lại phải ly hôn chứ?”.
Đoạn Phong Lãng cúi đầu thở dài: “Gia đình tôi không chấp nhận một cô con dâu tai tiếng như vậy được, ly hôn là giải pháp tốt nhất lúc này, rời khỏi Vịnh Xuyên chính là con đường duy nhất mà cô có thể đi”.
Khóe mắt Hàm Linh ửng đỏ lên long lanh sắp khóc đến nơi, giọng cô cũng nghẹn lại: “Tất cả những chuyện này đều do Kiều Uyển Vũ gây ra tại sao em lại phải gánh chịu chứ, cô ta hại em thê thảm rồi có thể ung dung mà sống còn em tại sao phải ly hôn phải rời khỏi quê hương của mình chứ”.
Đoạn Phong Lãng lên tiếng khẳng định: “Chuyện tôi và cô ly hôn vốn không liên quan đến Uyển Vũ, còn chuyện đưa cô rời khỏi Vịnh Xuyên là vì muốn tốt cho cô mà thôi, đừng có ngang bướng và đổ tội lên đầu người khác nữa, dám làm thì phải dám nhận đi chứ”.
Hàm Linh trừng mắt lên nhìn Đoạn Phong Lãng rồi quát lên: “Em không có lỗi, em sẽ không đi đâu hết, Vịnh Xuyên là nhà của em, anh là chồng của em không ai có thể thay đổi được đều đó hết”.
Hàm Linh liền hất mặt lên đáp: “Em muốn Kiều Uyển Vũ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật vì có hành vi bôi nhọ danh dự hủy hoại danh tiếng của người khác, em muốn cô ta phải trả cái giá thật đắc gấp vạn lần những gì mà em đã phải gánh chịu”.
Đoạn Phong Lãng cũng bắt đầu thấy khó chịu trước thái độ không hợp tác của Hàm Linh: “Cô có thôi ngay đi không, giờ phút nào rồi mà còn mặt dày đổ tội lên đầu người khác nữa hả”.
Hàm Linh giật mình vì tiếng quát quá lớn của Đoạn Phong Lãng, sau vài giây cô ta nước mắt ngắn nước mắt dài tỏ vẻ uất ức: “Đoạn Phong Lãng, là Kiều Uyển Vũ hại chết con của chúng ta đó, anh vẫn còn bênh vực cho cô ấy sao, anh làm vậy không thấy có lỗi với đứa con đã mất của chúng ta hay sao”.
“Là do cô tự làm tự chịu đâu thể đổ lỗi cho Uyển Vũ được hơn nữa cô mới là người hại chết con của Uyển Vũ và Tề Lăng Hạo, cô quên rồi sao?”.
Hàm Linh giật thót người khi nhắc lại chuyện này nhưng cô ta liền phủ nhận: “Anh đang nói gì em không hiểu”.
“Còn giả vờ được”.
Hàm Linh bắt đầu hoảng loạn lên: “Rốt cuộc là Kiều Uyển Vũ đã nói với anh những gì mà khiến anh nghi ngờ em như vậy hả?”.
Đoạn Phong Lãng nhếch môi mỉm cười đáp: “Hàm Linh, cô nghĩ Uyển Vũ sẽ mở miệng ra nhắc đến cô sao, không đâu… nhắc đến loại người như cô chỉ bẩn miệng cô ấy thêm mà thôi”.
Hàm Linh liền kêu lên: “Đoạn Phong Lãng anh đừng có nghe lời cô ấy ngậm máu phun người, Kiều Uyển Vũ xảy thai là do cô ta quá tham lam mà thôi bên cạnh đã có Tề Lăng Hạo hoàn mỹ nhưng vẫn không buông bỏ được anh”.
Ánh mắt của Đoạn Phong Lãng rủ xuống: “Cô đúng là thông minh bị thông minh hại mà Hàm Linh, lúc tôi đưa thiệp cưới cho Uyển Vũ thì cô ấy đã dứt khoát chấm dứt hết mọi ân oán tình thù với tôi và cô rồi, người cô ấy chọn là Tề Lăng Hạo mãi mãi không bao giờ là tôi, cô ấy bị xảy thai là do cô và Mạc Hy Nhi lên kế hoạch hãm hại, người của Tề gia mà cũng dám đụng đến mấy người đúng là gan to bằng trời mà…Mạc Hy Nhi đã bị tống cổ vào tù rồi cô cũng nên biết sợ chứ nhỉ?”.
Hàm Linh liền chối đây đẩy lên: “Không có…em không hề hãm hại Kiều Uyển Vũ gì hết anh tin em được không Lãng, là có người muốn chia rẽ chúng ta nên mới nói với anh vậy thôi, anh tin em đi mà”.
Đoạn Phong Lãng khẽ lắc đầu: “Tôi không thể nào tin tưởng cô được nữa, không chỉ chuyện Uyển Vũ xảy thai mà tôi biết cô còn làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô ấy sau lưng tôi nữa”.
Trái tim Hàm Linh cảm thấy đau đớn vô chừng, hóa ra Đoạn Phong Lãng không đến đây tìm cô vì lo cho tình hình sức khỏe của cô mà là vì muốn chấp vấn cô.