Hàm Linh vừa sợ hãi vừa tức giận quay người sang nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt chứa đựng huyết hải thâm thù đại hận rồi gằng giọng lên tiếng: “Kiều Uyển Vũ, tất cả chuyện này đều là một tay mày sắp xếp để hại tao có phải không, mày mau khai nhận những gì trên màn ảnh là dàn dựng đi…mau nói đi”.
Trong cơn hoảng loạn đến cực độ Hàm Linh gần như là gào lên trước mặt của Kiều Uyển Vũ và mọi người.
Kiều Uyển Vũ vẫn bình thản nhẹ nhàng đáp lại: “Cô nói xem tại sao tôi lại phải bỏ nhiều công sức như vậy để hại cô, với cương vị của hai chúng ta hiện tại thì tôi đâu cần phải hao tâm tổn trí như vậy, ai cũng thấy Vệ Đồ của tôi vượt bậc hẳn Phong Linh của cô mà tôi hà tất phải dở thủ đoạn làm gì hơn nữa tất cả mọi chuyện đều là sự thật thì tôi đâu thể nói khác được”.
Hàm Linh tức giận quát lớn: “Kiều Uyển Vũ là mày ôm hận chuyện tao ăn cắp hàng trăm mẫu thiết kế của mày đem dự tuyển vào đại học One và sử dụng trong quá khứ nên mới làm như thế để trả thù tao chứ gì”.
Kiều Uyển Vũ khẽ cong môi lên mỉm cười hỏi lại: “Chẳng phải vừa nãy cô mục mực bảo những thiết kế cô đem đi dự tuyển vào đại học One để đạt được danh hiệu thủ khoa đầu vào năm đó là đều là công sức và tài năng của cô hay sao?! Cô còn nói bộ sưu tập đầu tiên cô ra mắt trên thị trường chiếm lấy sự tin tưởng và yêu thích của mọi người đều là do cô thiết kế hay sao?! Hàm ŧıểυ thư phải chăng vừa thừa nhận hành vi ăn cắp chất xám của người khác, gian lận trên thương trường, lừa gạt lòng tin của khách hàng bấy lâu nay”.
Hàm Linh càng bấn loạn hơn nữa khi thấy màn hình xuất hiện hình ảnh phòng làm việc của giám đốc ngân hàng A&M, cô ta quay sang nhìn Kiều Uyển Vũ bằng ánh mắt lạnh lẽo hằn lên tia máu gào lên: “Tắt ngay đi…con khốn”.
Hàm Linh trong đoạn clip mới mặc một bộ đầm hở lưng màu đỏ nhìn rất quyến rũ bước vào phòng làm việc của giám đốc ngân hàng A&M: “Chào Cao tổng, hôm nay tôi đến đây là muốn bàn với anh về một chuyện làm ăn không biết Cao tổng đây có hứng thú hay không?”.
Giám đốc ngân hàng A&M tỏ vẻ lịch thiệp rót trà mời Hàm Linh: “Không biết Hàm tổng đây muốn bàn vụ làm ăn gì đây?”.
Hàm Linh không vòng vo mà vào thẳng vấn đề: “Tôi cần Cao tổng đầu tư cho thương hiệu của tôi”.
Gã đàn ông kia tỏ vẻ hời hợt rồi cười thành tiếng: “Hàm tổng đang đùa tôi chắc, quán quân ngành thời trang năm nay là cái tên Vệ Đồ nhà thiết kế đang được tất cả mọi người săn đón là Kiều Uyển Vũ, thiết nghĩ nếu muốn đầu tư kiếm tiền thì cũng nên đi tìm người có năng lực nhỉ, bây giờ Hàm tổng chẳng có gì để hợp tác với tôi cả”.
Hàm Linh tỏ vẻ kiên định lên tiếng: “Xin Cao tổng hãy tin tưởng tôi, chỉ cần anh đồng ý bỏ vốn đầu tư thì tôi nhất định sẽ đem lại cho anh thật nhiều lợi nhuận tôi tin là thiết kế mới của tôi có thể đánh bại Vệ Độ trong cuộc thi thời trang quốc tế sắp tới”.
Tên giám đốc ngân hàng A&M khẽ nâng môi lên mỉm cười không đứng đắn: “Tiền tôi không thiếu nhưng điều kiện của tôi không biết Hàm tổng đây có đáp ứng nổi hay không đây?”.
Hàm Linh tỏ vẻ phòng bị: “Cao tổng nói vậy là có ý gì đây?”.
“Tôi không cần tiền tôi cần tình không biết Hàm tổng có ý định giao dịch hay không, “ngủ” với tôi một đêm đổi lại cô sẽ có đủ số tiền mà cô cần” tên tổng giám đốc ngân hàng A&M không vòng vo nữa mà trực tiếp vào vấn đề chính luôn.
Tay của Hàm Linh để trên đùi nắm chặt lấy tà váy do dự nhưng rất nhanh sau đó cô ta liền gật đầu đồng ý: “Được, chỉ cần có cơ hội đánh bại được Kiều Uyển Vũ tôi chấp nhận đánh đổi tất cả”.
Màn hình lại chuyển sang nhà riêng của tổng biên tập The News cũng lại là cảnh nóng của Hàm Linh và tổng biên tập tờ báo The News danh tiếng nhất Vịnh Xuyên.
Chỉ vài đoạn clip ngắn đã đủ làm cho tất cả mọi người ở Vịnh Xuyên đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, bây giờ thì ai cũng biết rõ bộ mặt độc ác và nhân phẩm tồi tàn giẻ rách của Hàm Linh rồi.
Kiều Uyển Vũ cao giọng lên tiếng chấp vấn Hàm Linh: “Sao hả hình ảnh chân thực như vậy cô còn bảo là tôi dàn dựng hay không? Hàm Linh bản thân cô ngu ngốc thì đừng tưởng rằng người khác cũng ngu như cô để rồi bị cô dắt mũi hết lần này đến lần khác”.
Hàm Linh hoảng loạn gào lên: “Không phải tất cả đều không phải là sự thật mà…”
Bà Kim Huệ Trân ngã ngồi xuống ghế rồi khẽ lắc đầu lên tiếng: “Trời ơi, tôi mắt mù rồi nên mới tin tưởng vào các người như vậy, thầy hiệu trưởng lại làm ra trò đồi bại với sinh viên của mình, còn sinh viên ưu tú nhất trường đại học One từ trước đến nay lại là kẻ có nhân cách thối nát như vậy, lừa gạt tất cả mọi người, tâm huyết cả đời của những người làm nghề giống như chúng tôi đã tan thành mây khói hết rồi”.
Dương Ngọc Trâm thấy tình hình bất ổn tính nhân lúc hỗn loạn định bỏ trốn thì bị mấy bạn sinh viên ngành thiết kế của đại học One giữ lại."