Tôn Hoàng Thuyết lại trêu chọc Tôn Hoàng Uyển Vân thêm chút nữa: “Với gia thế và sự nổi tiếng của tộc Tôn Hoàng ba không tin là không thể mua một chiếc xe giống như vậy tặng cho con đâu”.
“Nhưng con không thích cái xe đó mà”.
Lúc này Tôn Hoàng Thuyết mới hỏi: “Thế sao con cứ đứng đây nhìn hoài vậy, cái xe đó đã chạy đi mất dạng rồi còn gì”.
Mặt của Tôn Hoàng Uyển Vân đỏ lựng lên: “Con…con…”.
Tôn Hoàng Thuyết vỗ vai của Tôn Hoàng Uyển Vân một cái rồi khẽ cười lên tiếng nói: “Ba thừa biết là con không phải đứng đây nhìn theo chiếc xe đó rồi, mà là người ngồi trong xe có phải không?”.
Tôn Hoàng Uyển Vân rũ mắt cúi đầu lí nhí đáp: “Dạ phải, đứng trước người hoàn hảo như anh ấy đột nhiên con lại cảm thấy tự ti vô cùng”.
“Có gì mà phải tự ti chứ?” Tôn Hoàng Thuyết nghiêng đầu hỏi.
Tôn Hoàng Uyển Vân khẽ thở dài: “Anh ấy tài giỏi lại đi nhiều nơi gặp nhiều người chắc chắn là có rất nhiều cô gái khác theo đuổi anh ấy nên con cảm thấy tự ti lắm ba à”.
Tôn Hoàng Thuyết tỏ vẻ trãi đời lên tiếng động viên Tôn Hoàng Uyển Vân: “Trăm ngàn người theo đuổi cậu ấy cũng không bằng một người mà cậu ấy theo đuổi, với nhan sắc sự tài giỏi và gia thế của tộc Tôn Hoàng ba tin là cậu ấy sẽ đổ con thôi, tự tin lên con gái”.
Tôn Hoàng Uyển Vân ngẩng đầu lên mỉm cười: “Ba đừng an ủi con nữa chỉ sợ rằng anh ấy đã người trong lòng rồi mà thôi”.
“Chưa thử sao biết là không được, ba mẹ nhất định sẽ tìm cách giúp đỡ cho con tìm được chân ái của cuộc đời mà, hơn nữa ba cũng rất hy vọng là Tề Lăng Hạo sẽ trở thành con rể của ba thằng nhóc ấy ưu tú thế mà”.
Nghe Tôn Hoàng Thuyết nói xong Tôn Hoàng Uyển Vân cảm thấy cả người tràn đầy năng lượng sống, cô vui vẻ nói: “Ba yên tâm, con sẽ cố gắng hết mình dành lấy chân ái của cuộc đời, chỉ mong có được một cuộc hôn nhân viên mãn như ba mẹ là đủ”.
Tề Lăng Hạo lái xe về đến biệt thự mà anh thuê trong khoảng thời gian công tác ở nước F thì thấy Hàn Côn Nhị đang nằm trên một chiếc ghế dài bên hồ bơi, bộ dạng thư thả vô cùng nên đi qua chỗ anh.
“Trông cậu thoải mái chưa kìa”.
Hàn Côn Nhị ngẩng đầu lên nhìn Tề Lăng Hạo với vẻ mặt vô cùng thoải mái hưởng thụ cuộc sống: “Xong việc thì đương nhiên là thoải mái rồi”.
“Tề Kỳ Nam đâu rồi???”.
Hàn Côn Nhị khẽ thở dài: “Cái thằng nhóc đó bắt ông đây ngồi canh nhà còn hắn ta thì trốn đi chơi mất rồi”.
Tề Lăng Hạo ngồi xuống băng ghế gỗ dài bên cạnh rồi nâng mép lên mỉm cười một cách quỷ dị: “Sắp có chuyện cho cậu làm tiếp rồi đây”.
Hàn Côn Nhị ai oán ngồi bật dậy nhìn Tề Lăng Hạo bằng ánh mắt hình viên đạn rồi cau có lên tiếng: “Lại việc gì nữa hả? Ông đây đã hoàn thành nhiệm vụ thăm dò thị trường còn điều tra luôn cái hoàng tộc kia cho cậu rồi còn gì, chưa nghỉ ngơi được bao lâu lại có chuyện, mà chuyện cậu bảo tôi làm không bao giờ là dễ dàng hết, cho ông đây chút thời gian nghỉ ngơi hưởng thụ cuộc sống một chút thì cậu chết à”.
Tề Lăng Hạo đưa tay đỡ trán: “Biết sao được, ai bảo cậu điều tra thiếu làm gì?”.
Hàn Côn Nhị liền giật nảy người lên: “Cmn, thiếu cái gì chứ, cậu biết tôi tốn bao nhiêu công sức mới điều tra ra mấy người của tập đoàn The High đó thuộc hoàng tộc lâu đời không hả? Hết chỗ làm ăn rồi hay sao cứ phải chạy đến cái đất nước nhỏ như cái lỗ mũi này còn dính líu đến hoàng tộc gì đó nữa chứ???”.
Tề Lăng Hạo đưa mắt nhìn xa xăm rồi lên tiếng: “Nếu không đến đây làm sao biết được có người giống y hệt như UyểnVũ được chứ?”.
Hàn Côn Nhị cau mày: “Hả giống kiểu gì, ngang ngược và bướng bỉnh như cô ta hả?”.
Tề Lăng Hạo lắc đầu: “Vừa nãy tôi gặp một cô gái lần đầu nhìn thấy tôi còn tưởng là Uyển Vũ cố tình đến đây để tạo cho tôi sự bất ngờ nữa đó, dung mạo của cô gái đó và Uyển Vũ nhà tôi phải nói là giống nhau như hai giọt nước luôn”.
Hàn Côn Nhị bắt đầu nghiêm túc: “Cậu nói thật sao?”.
“Đương nhiên rồi chuyện liên quan đến vợ tôi thì phải nghiêm túc chứ”.
Hàn Côn Nhị ngồi ngay ngắn lại nhìn thẳng vào mặt của Tề Lăng Hạo rồi hất mặt lên hỏi: “Thế đã gặp ở đâu?”.
Ánh mắt của Tề Lăng Hạo nhìn thẳng Hàn Côn Nhị rồi đáp: “Ở Thiên Trạch Hoa Viên thuộc sở hữu của tộc Tộc Hoàng chủ quản tập đoàn The High”.
Hàn Côn Nhị liền ngạc nhiên ra mặt: “Gì cơ, cũng biết chỗ để gặp lắm luôn á, thế cô gái đó là gì người giúp việc của gia đình đó hả?”.
Tề Lăng Hạo nhướng mày: “Là đại ŧıểυ thư của tộc Tôn Hoàng, Phó Chủ tịch tập đoàn The High đương nhiệm nếu hoàng tộc của cô còn tồn tại thì cũng là một vị công nương cao quý chứ không phải dạng tầm thường đâu”.
Hàn Côn Nhị để lộ vẻ mặt trầm tư: “Một chi tiết quan trọng như vậy sao lúc điều tra vể họ tôi không hề biết ha, với cả những hình ảnh của người gia đình đó rất là hiếm hoi luôn ấy tôi tìm được tấm ảnh của Chủ tịch Tôn Hoàng Thuyết cũng đã là kỳ tích rồi đó”.
“Theo tôi nghĩ họ không muốn quá phô trương thân thế nên hầu hết thông tin về họ đều là thông tin mật, cậu điều tra được nhiêu đó xem như cũng cơ bản rồi, chỉ là có vài chuyện còn ẩn khúc chắc cần cậu phải điều tra làm rõ hơn bởi vì linh tính tôi mách bảo có thể tộc Tôn Hoàng này và Uyển Vũ có mối quan hệ gì đó với nhau”.