Dương Ngọc Trâm không cam tâm liền hỏi: “Chuyện này thì liên quan gì đến Vệ Đồ chứ?”.
Hàm Linh híp mắt lại trông vô cùng thâm hiểm: “Cô có biết người đứng sau Vệ Đồ là ai không hả? Là KIỀU UYỂN VŨ đó”.
Hàm Linh cố tình nhấn mạnh tên của Kiều Uyển Vũ để Dương Ngọc Trâm biết được mức độ quan trọng của sự việc.
“Sao có thể là Kiều Uyển Vũ được?” Dương Ngọc Trâm nhất thời khó mà chấp nhận.
Nét mặt của Hàm Linh toát lên vẻ lạnh lẽo không cam tâm: “Tôi cũng không dám tin chuyện cô ta là tổng giám đốc của Vệ Đồ nữa mà”.
Dương Ngọc Trâm lại rối bời lên: “Trời ơi, cô ta là tổng giám đốc của Vệ Đồ…lần này cô ta về đây chắc chắn là để báo thù rồi có khi nào chuyện cô ăn cắp mẫu thiết kế của cô ta sẽ đổ vỡ ra không…”.
“Bốp…”.
Dương Ngọc Trâm chưa kịp nói hết câu đã bị nguyên bạt tay giáng thẳng vào mặt nóng ran lên, năm dấu tay đỏ ửng để lại trên má của Dương Ngọc Trâm.
Ánh mắt của Hàm Linh đằng đằng sát khí gào lên: “Dương Ngọc Trâm cô chẳng những bị điếc mà còn bị ngu nữa, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi tôi cấm cô nhắc tới chuyện này cơ mà, sao cô không bao giờ nghe lời tôi nói hết vậy hay là cô luôn không để tôi vào trong mắt có đúng không hả???”.
Dương Ngọc Trâm chuyển từ ngạc nhiên sang tức giận nhưng vẫn phải cố gắng kìm nén lại: “Hàm Linh tôi cũng là vì muốn tốt cho cô thôi mà, lỡ như mọi chuyện đổ vỡ thì người rơi vào hoàn cảnh tệ hại nhất là cô còn gì”.
“Im đi”.
Nghe tiếng quát của Hàm Linh mà Dương Ngọc Trâm giật thốt cả mình, cô lén lút nhìn Hàm Linh bằng mắt chứa đầy thù hận.
Hàm Linh hằn hộc lên tiếng: “Nếu mọi chuyện đổ vỡ ra không chỉ tôi khốn đốn mà cả cái công ty Phong Linh này cũng sẽ có nguy cơ biến mất khỏi Vịnh Xuyên đó”.
Dương Ngọc Trâm thầm ai oán trong lòng “Cái công ty này cũng đâu phải do thực lực của cô xây dựng mà có toàn là ăn cắp mẫu thiết kế của người khác, nếu không có biến cố xảy ra với Kiều gia thì giờ chủ nhân thật sự của Phong Linh phải là Kiều Uyển Vũ mới đúng, bản thân bất tài còn đi trách móc ai chứ”.
Hàm Linh ngồi phịch xuống ghế sofa uống một hơi hết sạch bình nước để hả giận, sau một lúc bình tĩnh lại cô ta nhẹ giọng ra lệnh: “Thay vì ngồi lo sợ mấy chuyện linh tinh cô nên đi tìm những bản thiết kế chất lượng về đây cho tôi đi”.
Dương Ngọc Trâm nhìn mấy bản thiết kế bị vứt lung tung trên nền đất, đắn đo một lúc rồi lên tiếng hỏi: “Tất cả những mẫu thiết kế này đều không dùng được cái nào sao Hàm tổng?”.
Hàm Linh nhìn những tờ giấy trên đất rồi khinh thường đáp: “Những thứ rác rởi này sao có thể mang thương hiệu Phong Linh được, cô tìm cách liên hệ với những sinh viên ưu tú bên khoa thiết kế của đại học One thu mua thiết kế của họ, hoặc lấy bằng cách nào cũng được miễn là tôi có bộ sưu tập để ra mắt vào thời gian tới”.
Dương Ngọc Trâm ngậm đắng nuốt cay gật gật đầu: “Dạ Hàm tổng, tôi sẽ lập tức đi làm ngay đây”.
Vừa đi đến garage xe thì Dương Ngọc Trâm liền đứng lẩm bẩm chửi rủa một mình: “Con khốn một ngày nào đó tao nhất định mày xuống tận cùng xã hội cho mà xem, lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây trong khi bản thân là kẻ bất tài vô dụng mà không chịu chấp nhận. Rồi có một ngày tao sẽ làm vị trí của chúng ta hoán đổi cho nhau tới lúc đó tao nhất định sẽ đuổi cổ mày ra khỏi đây như đuổi một con chó cho mà xem”.
Sự kiện Doãn Ngạn Nhi bị công ty chủ quản phong sát 20 năm đang làm chấn động cả Vịnh Xuyên nhất là fan club của cô ấy, rất nhiều bạn trẻ kéo nhau đến trước công ty Đường Ảnh biểu tình đòi lại công bằng cho thần tượng của mình nhưng đã nhiều ngày trôi qua nhưng vẫn không có kết quả.
Trang thông tin của công ty Đường Ảnh cũng tạm khóa do bị tấn công bằng rất nhiều bình luận tiêu cực hỏi lý do vì sao Doãn Ngạn Nhi bị phong sát.
Doãn Ngạn Nhi cũng dùng tất cả những mối quan hệ của mình trong ngành với hy vọng cứu vớt lại được sự nghiệp của mình nhưng tất cả đều vô vọng, căn hộ chung cư cao cấp, xe riêng đều bị tịch thu lại hết.
Doãn Ngạn Nhi mang danh là đại minh tinh nổi tiếng, mỗi năm kiếm ra rất nhiều tiền nhưng hầu hết 70% đều do công ty chủ quản được hưởng, với số tiền kiếm tiền cũng chẳng đáng bao nhiêu và lối sống xa xỉ đã quen rồi nên có lẽ cuộc sống sắp tới của Doãn Ngạn Nhi sẽ bị ảnh hưởng không ít.
Những nhãn hàng nhỏ từng mời Doãn Ngạn Nhi quảng cáo sản phẩm nay cũng từ chối khi cô có nhã ý muốn hợp tác.
Đang ở trên cao chót vót lại bị rơi xuống tận cùng của xã hội nên Doãn Ngạn Nhi vô cùng ai oán, cô đổ hết oán này lên đầu của Kiều Uyển Vũ mà không nhìn lại bản thân mình đã năm lần bảy lượt đắc tội với người ta.
Doãn Ngạn Nhi đến tận công ty Phong Linh mong muốn gặp mặt Hàm Linh bàn thêm về chuyện hợp đồng vedette còn dang dở chưa tới kỳ hạn nhưng ngồi cả buổi trời vẫn không được tiếp đón nên có chút quạu nhưng với tình thế hiện nay không cho phép cô ta dở thói ŧıểυ thư ra nữa.