Mới sáng sớm, người bên Tề gia đã kéo đến Hoàng Kim Uyển Cảnh rồi, thái độ của người nào cũng không tốt hết, mặt ai cũng hầm hầm như vừa nhìn thấy kẻ thù xong.
Khi nghe quản gia Đinh báo có Tề Bách Hào và Tề phu nhân đến thăm thì Kiều Uyển Vũ vội vàng đi xuống phòng khách tiếp đón.
Kiều Uyển Vũ vẫn lễ phép lên tiếng chào hỏi ba mẹ chồng: “Thưa ba mẹ mới tới ạ”.
Tề Bách Hào liền lên tiếng hỏi: “Lăng Hạo đâu gọi nó ra đây gặp tôi một chút”.
Kiều Uyển Vũ rơi vào tình thế khó xử: “Dạ thưa ba, anh Hạo đang bị bệnh nên không thể ra đây gặp ba được ạ”.
Tề phu nhân liền nói thêm vào: “Lăng Hạo bệnh thế nào cô dẫn tôi vào xem tình hình của nó đi”.
“Dạ anh Hạo…là bị bệnh dễ lây nhiễm nên bác sĩ không cho tiếp xúc với người khác ạ”.
Tề Bách Hào đập tay lên bàn cái rầm rồi lớn giọng quát: “Đến giờ phút này rồi mà cô vẫn còn tính nói dối hay sao hả?”.
Mạc Hy Nhi liền giở giọng khách át giọng chủ: “Trời ơi, chuyện đã ra nông nỗi này rồi mà cô vẫn có thể ngang nhiên đứng ở đây như không có chuyện gì hay sao?”.
Kiều Uyển Vũ nhíu mày lên tiếng hỏi lại: “Thật không biết “chuyện đã ra nông nỗi này” mà cô vừa đề cập là gì vậy hả?”.
Mạc Hy Nhi hất mặt lên đáp: “Trước đây cô sống cùng anh Hạo ở Pháp như thế nào thì tôi không quan tâm nhưng ở Vịnh Xuyên này không ai bị mù hết cô đừng hòng qua mặt Tề gia chúng tôi, chính cô là người đẩy anh Hạo vào vòng nguy hiểm cô đừng có đứng đó giả vờ là mình ngây thơ nữa”.
“Tôi…”.
Kiều Uyển Vũ vừa tính lên tiếng giải thích thì Tề Bách Hào chặn cô lại, tỏ vẻ không vui lên tiếng trách móc Kiều Uyển Vũ: “Cô đúng thật là quá đáng mà sao có thể kéo Lăng Hạo những nơi nguy hiểm như vậy chứ, nó mà gặp chuyện gì liệu cô có chịu trách nhiệm được không?”.
Kiều Uyển Vũ lắng nghe mà không thèm lên tiếng phản hồi nữa, họ đã có ý nghĩ đó rồi thì dù có nói trăm ngàn lời họ cũng chẳng nghe, bản thân cô chẳng buồn giải thích làm gì phí thời gian.
Tề phu nhân lên tiếng nói thêm vào: “Về chuyện này thì mẹ không thể bên vực con được Uyển Vũ à, Lăng Hạo mà con trai duy nhất của Tề gia chúng ta là người gánh vác trên vai cả gia nghiệp của Tề gia lần này nó liều mạng vì con như thế thật không nên mà”.
Tề Bách Hào nóng giận quát Kiều Uyển Vũ: “Trong tương lai Lăng Hạo sẽ trở thành người đứng đầu gia tộc của Tề gia, nếu vì cô mà nó có mệnh hệ nào tôi nhất định bắt cô tuẫn táng theo nó”.
Mạc Hy Nhi đứng một bên nở nụ cười hài lòng khi thấy Kiều Uyển Vũ bị ba mẹ chồng mắng chửi như thế nhưng cô ta vẫn giả vờ từ bi làm người tốt bước đến đứng trước mặt của Kiều Uyển Vũ tỏ vẻ yếu mềm đau lòng lên tiếng: “Dù muốn hay không thì cô cũng kết hôn với anh Hạo nên tôi cũng phải gọi một tiếng chị cho phải phép nhưng mà lần này cô lôi kéo anh Hạo đến nguy hiểm như vậy tôi cảm thấy rất thất vọng về cô, trong khi anh Hạo yêu thương cô như vậy nhiều lần vì cô mà cãi lại lời của dì dượng nhưng không ngờ cô lại đẩy anh ấy vào vòng nguy hiểm, cô có cảm thấy mình xứng đáng là vợ của anh ấy không???”.
Kiều Uyển Vũ ngẩng đầu lên nhìn Mạc Hy Nhi bằng ánh mắt trong trẻo bình thản không gợn sóng rồi lên tiếng đáp: “Tôi có xứng đáng hay không thì vẫn là vợ hợp pháp của Tề Lăng Hạo, một người ngoài cuộc như cô không có tư cách chấp vấn tôi”.
Lúc ŧıểυ Lộc vào báo với Kiều Uyển Vũ có người bên Tề tới thăm thì Tề Lăng Hạo cũng nghe thấy, cô vừa rời khỏi phòng thì anh cũng ngồi dậy đi theo đến phòng khách nhưng đứng bên ngoài chỗ cửa sổ để xem người bên Tề gia nói gì với Kiều Uyển Vũ.
Tề Lăng Hạo đứng bên ngoài nghe thấy Tề Bách Hào, Tề phu nhân và Mạc Hy Nhi cùng nhau trách cứ Kiều Uyển Vũ thì nhíu mày tỏ vẻ không vui dám đến Hoàng Kim Uyển Cảnh gây hấn với vợ anh thì đúng là tới số rồi.
Tề Lăng Hạo vừa tính vòng qua cửa chính đi vào giải vây cho Kiều Uyển Vũ thì nghe cô đáp trả rất sắc bén nên dừng bước lại để xem cô gái của anh bản lĩnh tài giỏi cỡ nào, nếu cô không thắng được tất nhiên anh sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất cho cô.
Tề Bách Hào tỏ vẻ bực dọc không vui quát lớn: “Kiểu Uyển Vũ giờ phút nào rồi mà cô vẫn tự cho mình là đúng như vậy chứ, năm xưa đáng ra tôi nên kiên quyết không để Lăng Hạo kết hôn với cô mới đúng, nếu năm đó nó nghe lời tôi cưới Hy Nhi thì không có nhiều phiền phức như bây giờ”.
Tề phu nhân khẽ thở dài: “Anh à, Uyển Vũ đâu phải là Hy Nhi từ nhỏ đâu có được dạy dỗ để trở thành chủ mẫu của một gia tộc, hai đứa nó có sự khác nhau rất lớn anh đừng so sánh mà tội cho Uyển Vũ”.
Tuy nghe giống như Tề phu nhân nói đỡ cho Kiểu Uyển Vũ nhưng hàm ý bên trong lại đi ngược hoàn toàn, bà ta nói như vậy là cố tình so sánh Kiều Uyển Vũ không bằng Mạc Hy Nhi không xứng đáng gả cho Tề Lăng Hạo càng không xứng đáng ngồi vào cái vị trí chủ mẫu tương lai của Tề gia.