Chương 25: Một nhân vật mới xuất hiện. Hoan hỉ về nước.
Quốc Thắng vỗ lưng Bảo Ngọc, đưa ly nước cho cô xúc miệng. Nhìn khuôn mặt cô tái mét, anh lo lắng cuộn cả dạ dày:
- Em sao vậy? Không khỏe ở đâu? Đi bệnh viện, đi bệnh viện.
Cô xua tay, lắc đầu:
- Em không sao. Tự nhiên bỗng buồn nôn. Nôn xong thì thấy bình thường rồi.
- Bình thường cái gì mà mình thường, đi bệnh viện ngay.
Dìu vợ ra ngoài, anh ngoắc ngoắc Bảo Thiên:
- Lấy xe đi, chở chị cậu đi khám xem thế nào?
- Không cần anh chỉ huy.
Bảo Thiên hằm hằm, nhưng trong mắt không dấu được vẻ lo lắng, vội vã lấy chìa khóa.
Để cậu em đi làm thủ tục, Quốc Thắng nhất quyết ôm chặt vợ.
- Tự nhiên lại ói ? Hôm trước đi khám, bác sĩ nói gì?
Bảo Ngọc chui môi:
- Không biết. Em không có giỏi ngoại ngữ dữ vậy. Toàn mấy từ chuyện môn, em nghe có hiểu gì đâu.
- Thế em trai em không phiên dịch lại à?
- Nó chỉ nói là em bị stress. Cần thư giãn, cũng không thấy kê thuốc gì mà. Bác sĩ còn cho em chụp MRI. Thấy bảo là không có vấn đề. Chắc rối loạn tiêu hóa thôi, anh đừng làm quá lên thế.
- Cái gì mà quá chứ.
- Em sang đây không có mua bảo hiểm. Vào bệnh viện, khám một xíu cũng tốn bao nhiêu là tiền.
- Đừng vớ vẩn, anh cũng không thiếu tiền.
- Gì chứ? Tiền của anh không phải cũng của em sao?
- À, đúng đúng…
- Chúng ta còn đang tiết kiệm để mua nhà đấy.
Quốc Thắng xoay chuyển một lúc mới bắt kịp được trí nhớ của cô. Hô hấp ngưng trệ, anh nói bừa:
- Bác sĩ đã nói em quên linh tinh mà đúng không? Không nhớ là anh lên chức rồi à? Mình cũng mua nhà rồi còn gì. Bây giờ, chúng ta tuyệt đối, có thể, được coi, là, giàu có.
Bảo Ngọc cười:
- Xùy, tự mãn có nhỉ? Kiếm được bao nhiêu mà giàu chứ?
- Haizz. Đủ nuôi em ăn trắng mặc trơn.
Trí nhớ Bảo Ngọc lướt qua những cảnh nhà hàng sang trọng, hóa đơn tiền triệu. Lại tình cờ nhớ đến cảnh hai người hôn nhau say đắm, tay anh lần mò dưới bikini của cô ở bề bơi gia đình. Mặt cô nóng ran, không khỏi cảm thán trước bệnh tình của mình. Lấy nhau đã lâu, thế mà chỉ cần nghĩ đến đấy cũng khiến cô đỏ mặt, thật không có tiền đồ. Cơn nhức đầu ập đến, cô vỗ vỗ trán nhìn sâu vào mắt anh:
- Anh, không làm gì phạm pháp chứ?
- Anh đẹp trai, tài giỏi thế này. Tiền đồ lai láng, em đừng suy luận linh tinh nữa.
Bảo Ngọc vẫn cảm thấy có gì sai sai, nhưng không hiểu sai điểm nào.
Quốc Thắng nội tâm đấu tranh dữ dội. Cô không nhớ gì về thời gian họ bên nhau ư? Sao cô có thể tàn nhẫn với anh thế này? Người như anh, lẽ nào phải sống dưới cái bóng của thằng khốn nạn kia? Anh nhắm mắt, thở sâu, cố nuốt ghen tuông đang cuồn cuộn trong ngực. Tự trấn an : “Đừng gấp, đừng gấp. Giờ quan trọng nhất chính là sức khỏe của em. Đến lúc em nhớ ra mọi việc, nếu thật sự em không có tình cảm với anh, thì anh sẽ buông tay”.
Y tá gọi tên cô vào phòng khám, Quốc Thắng và Bảo Thiên chen nhau đi vào. Nhưng bị chặn lại ngay cửa, chỉ một người thân được vào cùng. Hai người đàn ông châu Á to cao, lườm nhau:
- Em là người làm thủ tục.
Mặc kệ cậu em đang tuôn một tràng, anh nhanh chân bước vào trong, không quên khép cửa lại. Bảo Thiên tức tối dậm chân bên ngoài.
Bác sĩ thoa gel cả vùng bụng trên và dưới. Cây siêu âm vừa lướt qua vùng tử cung, cô ta mỉm cười xoay sang anh chúc mừng. Thông báo thai được 10 tuần rồi, rất ổn định. Chuyển sang máy đo tim thai, tiếng đập bình bịch bình bịch nhỏ xíu vang lên, cả hai vỡ òa cảm xúc. Một người đàn ông cứng rắn như anh cũng không tự chủ được, rơi nước mắt. Cô lắp bắp hỏi đi hỏi lại bác sĩ, cô mang thai rồi ư.
Bác sĩ giải thích về tình hình hiện tại của cô, giai đoạn này biểu hiện nôn ói là bình thường. Em bé đang đánh động cho bố mẹ biết sự tồn tại của mình. Cả hai không cần lo lắng.
- Thế quan hệ vợ chồng thì sao? Có kiêng cữ gì không?
- Chỉ cần không mạnh bạo. Đến giai đoạn tiếp theo chú ý tư thế phù hợp là được.
Bảo Ngọc đang ở trên mây, hoàn toàn không hiểu vị bác sĩ và chồng mình đang trao đổi điều gì. Cô xoa xoa bụng. Nghe dặn dò một lúc thì Quốc Thắng dìu Bảo Ngọc ra ngoài. Hai mắt vẫn hơn ửng đỏ. Cô đẩy đẩy anh:
- Em có bị gì đâu mà phải dìu?
- Em đang mang thai đấy. Là mang thai. Cẩn thận một chút đi. Đi từ từ thôi.
- Còn chưa thấy bụng nữa là, anh đừng làm vậy, em xấu hổ quá đi.
- Vớ vẩn. Em không nghe thấy tiếng tim con đập thình thịch à? Cục cưng bé nhỏ như thế, chúng ta cần phải tuyệt đối cẩn thận. Hay anh ẵm em nhé.
- Tránh xa em ra …..
Trông thấy hai người bước ra, biểu hiện phi thường xúc động, Bảo Thiên như bị treo lên ngọn cây. Lo lắng bất an, lại không dám hỏi. Trong đầu vô số trường hợp xấu xuất hiện. Hay hôm trước bác sĩ khám chưa kỹ, không ra bệnh. Cậu ta ngập ngừng:
- Chị, bị… gì à?
- Chị cậu có thai rồi.
Não vẫn ở ngọn cây, cậu ta hỏi:
- Con ai?
***P/s: cuộc chiến anh rể, em trai vợ còn diễn ra dài kỳ :))
Tớ vô cùng mâu thuẫn, thích vẻ manly cơ bắp của sếp Thắng mà cũng thích vẻ đẹp phi giới tính của em trai đẹp hơn hoa.^^