Bảo Ngọc ngơ ngác ở sân bay Melbourne. Tháng 6, nhiệt độ ngoài trời là 11 độ C. Cô không hiểu tại sao đầu óc mình lại hỗn loạn đến như vậy.
------
Hơn một tháng sau.
Mở mắt nhìn không gian xa lạ xung quanh, Bảo Ngọc dụi mắt, cô đã trải qua một giấc mơ thật dài. Dù chưa tỉnh ngủ nhưng cô có thể nhận thức đây không phải nhà mình. Cô đang ở đâu? Tại sao cô không nhớ gì cả? Bảo Ngọc đau đầu. Những ký ức vụn vặt xẹt qua.
Không lẽ cuộc sống vật vờ của cô vừa qua không phải mơ? Cô giận Hồng Phúc chuyện gì đến mức bỏ nhà đi thế này? Càng nghĩ cô càng đau đầu. Quyết tâm thức dậy ra ngoài tìm hiểu.
Sau khi tắm rửa, đánh răng, lục tung trong đống quần áo bốc mùi để tìm bộ tương đối ổn nhất, Bảo Ngọc đi ra khỏi phòng. Cô bị gọi giật lại khi đi ngang qua khu vực lễ tân. Một cô gái châu Á nói tiếng Anh tiêu chuẩn, nhắc cô không nên ăn mặc như thế mà đi ra ngoài. Cô xấu hổ nghĩ chắc bộ dạng mình khủng khiếp lắm. Nhưng hóa ra cô ấy chỉ muốn nói trời đang rất lạnh. Cô lý nhí nói “Thank You”, rồi trở lại phòng.
Ngồi trên giường, cô ngẩn người :Mình ra nước ngoài lúc nào vậy? Có phải cô điên rồi không, tại sao trí nhớ cứ loạn lung tung cả lên? Những tờ hướng dẫn trong khách sạn cho cô biết mình đang ở MelBourne. Cô nhấc điện thoại bàn gọi cho em trai. Vừa nghe giọng cô, Bảo Thiên đã gào lên:
- Chị điên rồi à? Đi đâu mà mất tích cả tháng nay làm cả nhà rối loạn đi tìm thế hả?
Bảo Ngọc ấp úng:
- Chị cũng nghĩ mình điên rồi. Chị không ổn lắm.
- Chị khỏe không? Có đau ốm gì không?
Bảo Thiên lo lắng. Cô vội vàng đính chính:
- Không, chị khỏe…, nhưng , thật ra chị cũng biết mình bị làm sao nữa.Giờ chị loạn lắm.
- Chị đang ở đâu?
- Úc.
- Ai cũng biết chị ở Úc, nhưng chính xác là ở đâu? Em đến đón.
Ban đầu không ai biết Bảo Ngọc đi đâu. Nhưng sau thời gian rối tinh rối mù thì Quốc Thắng tỉnh táo lại, anh tìm được thông tin từ chi tiết mua sắm trên thẻ tín dụng của cô. Bảo Ngọc đã dùng thẻ để mua vé báy bay đi Úc. Nhưng sau khi mua quần áo, rút tiền mặt ngay tại sân bay thì chấm hết. Tìm một người Việt ở Melbourne, dù anh có nhiều tiền cũng không phải chuyện dễ dàng. Quốc Thắng bay sang tận nơi, liên lạc với Bảo Thiên. Cả hai thuê thám tử , tung tin tìm kiếm. Anh vừa về nước giải quyết công việc thì bất ngờ Bảo Ngọc liên lạc. Bảo Thiên chỉ kịp báo tin cho ba mẹ đỡ lo rồi nhanh chóng đến đón cô chị gái.
Nhìn thấy cô nhếch nhác, thẫn thờ ngồi ở sảnh khách sạn, mắt cậu đỏ hoe. Ôm chầm bà chị ngu ngốc vào người, cậu cố gắng kiềm chế không để mình rơi nước mắt. Khịt khịt mũi:
- Cái bà mất não này, bao lâu rồi không tắm mà hôi rình thế hả?
Bảo Ngọc như bị chạm vào nỗi đau, cô gào khóc ầm ĩ, khiến cậu em trai bối rối không biết làm sao.
- Nín, nín. Không hôi, không hôi. Thơm tho gần chết.
- Thằng quỷ sứ, im ngay. Chị vừa tắm rửa đấy, nhưng bộ quần áo này không biết để bao lâu chưa giặt mà bốc mùi đến thế. Huhuhuhu.
Vừa khóc, cô vừa cố tình xì mũi và chùi nước mắt vào cái áo khoác hàng hiệu của thằng em. Bảo Thiên đến quầy trả phòng, thanh toán tiền khách sạn rồi đưa cô ra xe, không quên cởi cái áo dính đầy nước mũi khoác lên người bà chị mình.
Yên vị trên xe, vừa giúp Bảo Ngọc cài dây an toàn, Bảo Thiên bắt đầu hỏi thăm:
- Vì sao sang đến đây lại không tìm em?
- Không biết.
Cậu vò đầu chị:
- Trả lời thế hả? Gọi chị mất não, chị tưởng chị mất não thật đấy hả?
Cô nhìn Bảo Thiên với anh mắt hình viên đạn, lộ vẻ hung dữ nhất có thể. Đáng tiếc khuôn mặt bầu bĩnh trẻ con, cộng thêm mái tóc tổ quạ khiến hiệu quả không như mong muốn:
- Không biết thì nói không biết chứ sao.
- Haizz, chứ biết gì thì nói, nghe coi có xuôi tai không? Không hợp tình hợp lý thì chờ bị xử lý tàn nhẫn đi.
- Xùy, cậu làm gì được chị.
Nói thì nói vậy nhưng Bảo Ngọc lại mắt đầu muốn khóc, cô thật không hiểu mình bị cái gì mà tự dưng mau nước mắt đến thế.
- Chị không rõ nữa. Mơ mơ màng màng, tự nhiên hôm nay ngủ dậy thì thấy mình ở đây rồi.
Bảo Thiên nhíu mày, chị gái cậu không phải là người thích nói dối. Cậu hỏi:
- Thế có nhớ vì sao lại sang đây không?
- Giận chồng. Nhưng không nhớ giận chuyện gì. Chỉ biết là chị mà nghĩ đến là tức giận và buồn lắm.
Cậu thở phào, cũng không đến nỗi nghiêm trọng, chắc stress quá nên tạm thời quên. Cậu thở dài:
- Hiểu lầm thôi. Anh rể cũng đã giải thích với cả nhà rồi. Chị cũng phản ứng thái quá. Dù gì cũng lấy chồng lần nữa rồi, cũng nên trưởng thành một chút đi chứ. Cứ hành động bốc đồng như thế, thật không ai chịu nổi.
- Ê, ăn nói kiểu gì thế hả? Cái gì mà bốc đồng? cái gì mà lấy chồng lần nữa? Đầu óc chị chỉ hơi loạn một chút thôi chứ suy nghĩ vẫn bình thường nghe em trai. Chị và anh ấy yêu nhau năm năm mới cưới, chắc chắn anh ấy phải gây chuyện gì rất nghiêm trọng thì chị mới tức giận đến thế.