Bảo Ngọc mất tích. Ngoài giấy tờ tùy thân, cùng thẻ ngân hàng thì không mang theo gì.
Quốc Thắng sau khi nói chuyện với mẹ thì vội đến nhà ba mẹ vợ. Anh không vòng vo mà cúi đầu nhận lỗi, kể toàn bộ mối quan hệ của anh và cô ả Angel từ đầu cho đến khi cô ả quay về phá đám. Sĩ diện đàn ông lúc này không còn quan trọng nữa. Giờ anh chỉ muốn biết vợ mình đã đi đâu. Ông bà Bình nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên. Tối qua, khi nhận được tin nhắn của Bảo Ngọc, hai người còn cười, đoán là vợ chồng son đi hưởng tuần trăng mật, nên cũng không lo lắng gì. Theo lý mà nói, với tính cách của cô, sẽ không hồ đồ tới mức dễ dàng tin lời người khác mà kết tội chồng như vậy. Thế thì vì sao lại biến mất khi mọi việc còn chưa rõ ràng?
Ông Bình an ủi:
- Con đừng lo lắng quá. Chắc chắn Ngọc nó sẽ liên lạc ngay thôi. Ba mẹ sẽ giải thích, khuyên nhủ nó.
Quốc Thắng trở về nhà, hi vọng mở cửa sẽ nhìn thấy cô. Cô khóc lóc, trách móc hay đánh anh cũng được, ít nhất anh có cơ hội giải thích. Anh sai rồi, anh không nên vì sĩ diện hão mà nói dối. Bị ả ta lừa nhiều năm thì sao chứ, cùng lắm thì cũng chỉ bị cô cười nhạo một chút. Cô im lặng mà biến mất, khiến anh không biết phải làm sao.
Tủ quần áo của cô vẫn đầy ắp. Mùi hương ngọt ngào của riêng cô vẫn vương trong không khí. Anh mơ màng, có lẽ cô đang tắm trong phòng tắm. Chỉ một lát thôi, cô sẽ thò đầu ra nhờ anh lấy hộ khăn. Ngồi trên giường, hai mắt dán vào cánh cửa phòng tắm tối om chờ đợi. Mười phút, mười lăm phút, nửa tiếng, một tiếng trôi qua. Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường càng lúc càng rõ, nhưng phòng tắm tuyệt nhiên không nghe tiếng nước chảy. Giọng nói dịu dàng của cô như vẫn vang trong đầu anh :
- Em lại quên mang khăn vào rồi. Anh yêu, lấy giúp em đi.
- Ừ.
Trong vô thức, Quốc Thắng mở tủ lấy khăn rồi kéo cửa, mỉm cười đưa cho cô. Tối om.
Không phải bình thường, chỉ cần như thế này, cả hai sẽ đùa nghịch một chút rồi lăn lên giường hay sao. Hôm nay, sao ngay cả tiếng cười cảm ơn của cô cũng không có.
Một ngày, hai ngày, rồi một tuần trôi qua.
Bà Quỳnh Như âm thầm cử người ở hội sở vào thay thế vị trí của Bảo Ngọc. Lý do cô bận việc gia đình, xin nghỉ phép không lương một thời gian. Sự biến mất của cô, chỉ có người trong gia đình mới biết.
Kể từ hôm đó, cô không liên lạc với ai. Hiền, người bạn thân nhất của cô cũng không biết Bảo Ngọc đi đâu.
Ông bà Bình như ngồi trên đống lửa, gọi điện cho Bảo Thiên nhưng không dám nói về việc cô mất tích. Chỉ hỏi thăm vu vơ xem lâu nay hai chị em có nói chuyện với nhau không. Cậu ta thở dài : “Mười ngày nay, con bảo vệ luận án tốt nghiệp, bận tối tăm mặt mũi không liên hệ với chị ấy. Chị Ngọc biết con đang bận nên cũng không gọi”.
Thời gian trước, Hồng Phúc ngoại tình, dẫn đến việc ly hôn, Bảo Ngọc đau buồn nhưng không bi lụy. Ông Bình dù buồn cho tình duyên trắc trở của con gái, nhưng lại tự hào vì cô mạnh mẽ, cứng cỏi. Cô nhanh chóng vượt qua nỗi đau bị phản bội, cũng nhanh chóng tìm được tình yêu mới. Mọi việc diễn ra rất nhanh, nhanh đến mức mọi người còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì cô đã lại kết hôn. Không ai nhận ra vấn đề. Để đến bây giờ, khi cô mất tích. Ngồi ngẫm nghĩ lại mới thấy tất cả diễn biến tâm lý rất bất thường của cô. Bảo Ngọc yêu Hồng Phúc, mối tình đầu thanh xuân. Tình cảm đấy không phải là ngày một ngày hai mà có được, nó là sự tích lũy qua năm tháng. Những năm tháng tuổi trẻ, mọi mong ước về hạnh phúc của cô đều gửi gắm vào người đàn ông ấy. Củ khoai chia đôi ngày mưa, thổi phù phù vẫn khiến người cầm la oai oái bỏng tay. Hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi vẫn cương quyết đan nhau dưới cái nóng Sài Gòn hầm hầm đổ lửa. Chỉ lén lút chạm môi nhau cũng khiến người trong cuộc đỏ mặt thẹn thùng, trái tim rạo rực vì yêu. Kỉ niệm của hai người tràn ngập mọi ngõ ngách trong cái thành phố náo nhiệt này. Vì yêu quá nhiều nên không thể tha thứ nổi một lỗi lầm, dù một lần cũng không thể. Tâm trạng của Bảo Ngọc khi buông bỏ hạnh phúc mà mình từng nghĩ đến từng ngày từng ngày suốt bảy năm, không ai hình dung được. Cô cũng không hình dung được. Mọi người không biết tâm bệnh của cô, cô cũng không biết. Một nhát cắt khiến mái tóc đen dài được nuôi dưỡng nhiều năm rơi xuống, trái tim cô trống rỗng. Cô đã nghĩ, thế là tình cảm thanh xuân ấy đã chết thật rồi. Cô cần một cuộc sống mới.Và cô đã làm được. Cho đến lúc ấy… Quả bóng căng tròn xinh đẹp, bất ngờ bị một cây kim nhỏ xíu chạm vào. Vỡ tung thành nhiều mảnh.
( Hôm nay post sớm, mình lại đi chơi. Hẹn thứ 4 gặp lại mọi người nhé ^^ )