Mai Hữu Cầm đi đến đầu cũng không quay lại, đây gọi là một người gọn gàng dứt khoát.
Dạ Đàm liên tục hít thở sâu, trên mặt chim Man Man đều là ý cười trên nỗi đau của người khác: "Con mắt đó cũng xem như không mù. Ta đã nói rồi, vẫn là Thiếu quân nhà chúng ta tốt nhất! Hiện tại ngài ấy bị phạt tới thú ngục, ngươi còn bày đặt mặc kệ sống chết của ngài ấy, ở đây dụ dỗ Mai Hữu Cầm gì chứ, hừ!"
"Câm miệng." Dạ Đàm xoay người lại nắm lấy cái miệng chim của nó, nói, "Thiếu quân nhà ngươi có Tử Vu đi theo, Tử Vu là ai biết không hả? Tiểu công chúa của Thần đế, không bàn tới tu vi của nàng, chỉ riêng pháp bảo trên người nàng, thú ngục có thể làm gì được bọn họ chứ? Vẫn là chuyện của Thiếu Điển Hữu Cầm cấp bách hơn. Cho nên, ngươi nên ngoan ngoãn mở to mắt chim của ngươi ra, nhìn xem tên đó có thể trụ được bao lâu đi. Hừ!"
Nói xong, nàng xoay người bước đi. Man Man vội đuổi theo, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu?"
Dạ Đàm ngửa mặt lên trời thở dài: "Đương nhiên là suy nghĩ cách trừng trị tên khốn kia rồi!"
Nguyệt Oa thôn, thạch ốc.
Dạ Đàm tung tăng chạy tới, liếc mắt thấy mái tóc đỏ của Thiếu Điển Lạt Mục, sự bực bội nàng rước lấy ở chỗ Mai Hữu Cầm lập tức tiêu tan hơn phân nửa.
"Lạt Mục!" Nàng giống như chú chim nhỏ lao đến, nói: "Đi thôi, theo ta đi Ma tộc bắt ong sát thủ."
Thiếu Điển Lạt Mục nhìn thấy nàng, mỗi một tơ máu trong con ngươi đều tràn đầy vui sướng ấm áp. Hắn ngay cả lý do cũng chưa hỏi, đã nói: "Được."
Dứt lời, hắn xoay người trở vào trong thạch ốc, thu thập một vài món đồ. Chỉ chốc lát sau, khi hắn đi ra, đến cả Dạ Đàm cũng thấy mà bật cười —— trên cổ hắn treo một bó rau quỳ, bên hông còn móc một cái chậu sành.
Dạ Đàm hỏi: "Ngươi...... mang mấy thứ này làm gì?"
Thiếu Điển Lạt Mục nói: "Bọn họ nói lẩu cá ăn cũng rất ngon."
Hai mắt Dạ Đàm đều phát sáng: "Bọn họ nói rất đúng!"
Bờ sông Vong Xuyên. Bỉ ngạn hoa tươi đẹp hừng hực như lửa, thiêu đốt cả Vong Xuyên.
Dạ Đàm hiển nhiên đối với địa thế của nơi này rất tường tận, nói: "Nếu đi lên phía trước nữa sẽ gặp phải thủ vệ Ma tộc, chúng ta cứ ở chỗ này đào tổ ong."
Thiếu Điển Lạt Mục đặt rau lên bãi cỏ xanh, rồi lấy nước sông rửa sạch chậu sành. Bên trong Vong Xuyên đều là ma ngư màu tím nhạt. Dạ Đàm dùng Mỹ Nhân Thứ xiên một nhát, một con cá béo tốt tươi non đã nằm trong tay.
Thiếu Điển Lạt Mục cầm lấy cá, rất nhanh rửa sạch rồi cắt khúc. Dạ Đàm ở bên cạnh chỉ huy, "Tách thịt và xương ra, thịt cắt lát...... dày một chút, đúng......" Nàng vừa nói, vừa ném xương cá vào trong chậu sành. Thiếu Điển Lạt Mục cắt xong thịt, rau cũng rửa sạch, sau đó hắn lấy ra mấy gói muối, tỏi và vài thứ khác, dọn xong. Thậm chí ngay cả đũa hắn cũng mang theo.
Thiếu Điển Lạt Mục đáp ứng một tiếng, cởi bao tay ra, hai tay áp vào chậu sành. Chỉ chốc lát sau, chợt nghe thấy tiếng kêu ùng ục ùng ục, nước nấu bên trong sôi lên, rất nhanh biến thành canh xương cá trắng đậm. Dạ Đàm cầm lấy đôi đũa, nhúng một miếng thịt cá vào trong canh, mùi thơm bồng bồng bềnh bềnh mà tràn ra ngoài, nàng hít sâu một hơi, vẻ mặt thỏa mãn.
"Ngươi muốn ăn không? Nào, a——" Dạ Đàm gắp thịt cá lên đút cho Thiếu Điển Lạt mục, nhưng đôi đũa vừa chạm vào môi hắn, lập tức bốc cháy. Dạ Đàm vội nhúng nhúng vào trong Vong Xuyên. Thiếu Điển Lạt Mục ngược lại không bất ngờ, nói: "Ta nhìn ngươi ăn là được rồi."
"Đáng tiếc quá, ngươi thật đúng là không có lộc ăn!" Dạ Đàm tự mình nhúng thịt. Thiếu Điển Lạt Mục nói: "Ta có mận ở đây này."
"Mận á?" Dạ Đàm vội hỏi, "Ở đâu?"
Thiếu Điển Lạt Mục đang cầm chậu sành, cũng không thể lấy được. Đành nói: "Ở trong đai lưng."
Thế là Dạ Đàm đưa tay sờ vào hông hắn, nơi đó quả nhiên có mấy quả mận, mỗi một quả đều chín tới ngả vàng. Dạ Đàm cắn một miếng, thịt quả đầy đặn, nước ngọt lành. Nàng cầm lấy một quả đút tới mép miệng Thiếu Điển Lạt Mục: "Ăn rất ngon, ngươi cũng ăn một quả đi!"
Thiếu Điển Lạt Mục hơi hơi nghiêng đầu, nói: "Ta không thể ăn, nếu ngươi thích, ta sẽ hái giữ lại cho ngươi nhiều một chút."
Dạ Đàm ăn hết mận trong tay, lại tìm tòi bên hông hắn. Thiếu Điển Lạt Mục ngoan ngoãn để nàng sờ loạn bên hông mình, Dạ Đàm cảm động từ tận đáy lòng: "Vẫn là ngươi tốt nhất!"
Nàng đang ăn lẩu thịt cá, đột nhiên, phía sau có người tới gần. Nơi này gần sát Ma tộc, Thiếu Điển Lạt Mục và Dạ Đàm đều hết sức cảnh giác. Dạ Đàm bất chợt quay người lại, Thiếu Điển Lạt Mục tóm được một người.
——không phải ai khác, chính là Thanh Hành quân Thiếu Điển Viễn Tụ.
Dạ Đàm vừa thấy là hắn, lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: "Thanh Hành quân, sao ngươi lại tới đây?"
Thiếu Điển Lạt Mục thấy hai người họ quen biết nhau, lúc này mới nới lỏng tay ra. Nhưng phần y phục trên cánh tay của Thanh Hành quân đã bị đốt thủng một cái lỗ lớn. Nếu không phải hắn vẫn còn có tu vi, chỉ sợ cánh tay đều đã bị thương vì bỏng.
Hắn nhìn lỗ thủng trên ống tay áo, cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Ta...... trở về Thiên giới một chuyến, vừa mới xuống lại. Thấy các ngươi tới nơi này, sợ có nguy hiểm, cho nên đến đây xem thử."
Dạ Đàm vẫy vẫy tay: "Lân cận nơi này không có thủ vệ, trước kia ta thường xuyên tới đào tổ ong. Lại đây ăn lẩu đi."
Thanh Hành quân nhìn nhìn Thiếu Điển Lạt Mục, hai tay Thiếu Điển Lạt Mục áp lên chậu sành, không để ý tới hắn. Hắn vì thế cũng ngồi xuống đây, Dạ Đàm liếc mắt thấy hắn ôm trong lòng một cái chậu sứ. Bên trong trồng...... một cây rau thơm. Rau thơm này rễ cây phì nhiêu, phiến lá xanh um, vô cùng tươi tốt, vừa nhìn đã khiến cho người ta tràn trề muốn ăn.
Dạ Đàm nói: "Ai nha, tới là được rồi, còn mang theo món ăn bày sẵn nữa." Dứt lời, nàng chìa tay muốn tóm lấy rau thơm. Thanh Hành quân vội cầm ra xa một chút, tránh khỏi tay nàng, nói: "Ngươi không nhận ra đây là ai à?"
Dạ Đàm khinh thường: "Xem thường ai đây, ta ăn lẩu nhiều năm như vậy, lại ngay cả rau thơm cũng không biết được sao?"
Thanh Hành quân tức cười, nói: "Ngươi thật đúng là có mắt nhìn tốt đó." Hắn đưa chậu sứ qua, "Nhìn kỹ lại đi!"
Dạ Đàm bưng chậu trong tay, quả nhiên lật qua lật lại đánh giá, sau đó nàng nói: "Đây không phải là..... chứ?" Thanh Hành quân gật đầu, Dạ Đàm chọt thử vào lá rau thơm, nói: "Sao lại biến thành như vậy rồi?"
Thanh Hành quân nói: "Pháp tổ điều cô ấy tới Thùy Hồng điện chăm sóc huynh trưởng, Bích Khung qua khiêu khích, cho cô ấy uống một ly trà muối, suýt chút nữa là chết rồi."
Dạ Đàm hỏi lại: "Trà muối?" Ánh mắt nàng lạnh lùng, sau đó nói, "Đây không phải là chuyện mà Bích Khung có khả năng làm ra."
Thanh Hành quân chỉ chỉ Hồ Tuy trong chậu, nói: "Cái này là giả được sao?"
Dạ Đàm vừa ăn cá vừa nói: "Bích Khung tuy rằng ngu xuẩn, nhưng tâm tính đơn thuần." Nàng sờ sờ phiến lá của Hồ Tuy, nói: "Với căn cơ của Hồ Tuy, cho nàng uống trà muối, chính là lấy mạng nàng. Vả lại còn khiến nàng chết một cách vô cùng đau đớn. Bích Khung không có hiểm độc như vậy."
Thanh Hành quân nói: "Nhưng Phi Trì và Hàn Mặc tận mắt nhìn thấy, là Bích Khung chê cô ấy không hiểu quy củ, muốn dẫn người tới điện của mình dạy dỗ. Ngoại trừ nàng ta, còn ai có thể làm hại một tiên nga nho nhỏ như vậy nữa?"
Dạ Đàm từ trong túi Càn Khôn lấy ra mấy viên đan dược, chôn vào trong chậu sứ, nói: "Mặc kệ là ai, ly trà nhỏ này sớm muộn gì ta cũng phải đáp lễ." Nàng đưa chậu cho Thanh Hành quân, "Ta bận rất nhiều việc, vẫn là giao nàng cho ngươi chăm sóc vậy."
Thanh Hành quân thật cũng không từ chối, nói: "Được."
Bên cạnh, Thiếu Điển Lạt Mục chưa nói một câu nào, hắn không thích Thanh Hành quân, nhưng thấy là bằng hữu của Dạ Đàm, thì không có địch ý với tên này. Đương nhiên, hắn cũng không thích Thanh Hành quân ngồi ở đây, hắn hỏi: "Ngươi nói xong chưa?"
Khi Thanh Hành quân nói chuyện với hắn, theo bản năng liền đứng dậy, dáng người thẳng tắp, nói: "Nói xong rồi."
Thiếu Điển Lạt Mục hỏi: "Vậy tại sao ngươi còn chưa đi?"
Thanh Hành quân gần như là vô thức nói: "Ta đi ngay đây! Đi liền bây giờ đây!"
Nói xong, hắn ôm chậu sứ của Hồ Tuy rời đi ngay, Dạ Đàm nói: "Ngươi đến Võng Lượng thành, thu hết thuốc mỡ bôi vết thương do ong sát thủ đốt, rồi đặt ở trên tường thành phía tây."
"Thuốc mỡ của ong sát thủ á?" Thanh Hành quân nhíu mày, tuy rằng muốn hỏi cho rõ ràng, nhưng vừa nhìn thấy mặt của Thiếu Điển Lạt Mục, hắn liền cái gì cũng không dám hỏi, "Được...... được!"
Hắn rất nhanh đã đi không thấy bóng, Dạ Đàm cũng ăn được gần phân nửa, nàng nói: "Đi, chúng ta bắt ong sát thủ thôi."
Thanh Hành quân vừa đi, tâm tình của Thiếu Điển Lạt Mục liền tốt hơn hẳn, hắn hỏi: "Ong sát thủ là cái gì?"
Dạ Đàm từ trong bỉ ngạn hoa bắt một con ong bắp cày kích thước cực to: "Chính là con này. Nơi này nhiều ong, phía trước nhất định có tổ ong." Nàng lấy ra mấy cái bao vải, nói: "Đi, chúng ta đi đào tổ ong."
Thiếu Điển Lạt Mục ừ một tiếng, cái gì cũng không hỏi nhiều. Dạ Đàm muốn đào tổ ong, hắn liền giúp đào. Dùng để làm gì, hắn không quan tâm.
"Ong này độc tính mạnh, ngươi cách xa một chút, đừng để bị đốt." Hắn cầm bao vải tiến lên, còn không quên dặn dò Dạ Đàm.
Dạ Đàm hỏi: "Ngươi sẽ không bị đốt chứ?"
Thiếu Điển Lạt Mục đáp: "Sẽ không đâu."
Dạ Đàm lúc này mới yên lòng, Thiếu Điển Lạt Mục lấy bao trùm mạnh lên cả tổ ong, ong sát thủ xung quanh nhất thời bị kinh động, từ khắp nơi bay ra. Dạ Đàm dù đã cách khá xa, cũng khó tránh bị lan tới, nàng á một tiếng. Thiếu Điển Lạt Mục đã nhào đến, ôm nàng vào trong lòng.
Bên ngoài toàn là ong sát thủ bay lượn, mỗi một con đều hung hãn vô cùng. Dạ Đàm vùi sát vào trước ngực Thiếu Điển Lạt Mục, vì trên mặt của Thiếu Điển Lạt Mục nhiệt độ khá cao, nên cũng không sợ bị đàn ong công kích.
Hắn dùng tay áo bảo vệ mặt của Dạ Đàm, Dạ Đàm rúc vào trong lòng Thiếu Điển Lạt Mục, nhìn thấy ong sát thủ vo ve vỗ cánh, hung thần ác sát mà đến, nhưng đều bị Thiếu Điển Lạt Mục ngăn cản ở bên ngoài. Hắn giống như một tấm lá chắn, Dạ Đàm nói: "Trước kia ta tới bắt ong sát thủ, đều phải trốn dưới nước."
Vì thế Thiếu Điển Lạt Mục ôm nàng, xoay vòng tại chỗ, theo Bỉ Ngạn hoa đầy đất kia, ngã nhào xuống Vong Xuyên.