Khi hồn phách Mạch Khê bay ra khỏi thân xác phàm trần, Vũ Khúc Tinh Quân đã sớm đợi trên không trung.
“Cung nghênh thần quân quy vị. Thiên Đế đã bày sẵn yến tiệc đón tiếp thần quân”.
Nhớ lại mọi việc, chiến thần Cửu Thiên lịch kiếp trở về lại không hề cảm thấy một chút vui mừng. Bên tai chàng đầy ắp tiếng nói văng vẳng của Tam Sinh: “Em thích chỉ vì được gặp chàng”.
Trong lòng không thể kìm được sự ấm áp xót xa. Chàng quay đầu nhìn xuống người con gái đang thất thần trống rỗng ngồi trên chiến trường ôm lấy “Mạch Khê” toàn thân đầy máu nơi hạ giới, trầm tư hồi lâu mới nói: “Vũ Khúc, Ti Mệnh đâu?”.
Nghe thấy sự lạnh lẽo băng giá trong câu nói của Mạch Khê, Vũ Khúc bất giác rùng mình một cái: “Ti Mệnh... Ti Mệnh...”.
“Thôi, ta sẽ tự đi tìm cô ta”.
Vũ Khúc chưa kịp cầu xin, đột nhiên tiếng cười sắc nhọn xuyên thấu tim gan con người từ dưới hạ giới phá vỡ khoảng không truyền lại. Thanh âm ghê rợn đến mức Vũ Khúc Tinh Quân cũng cảm thấy khiếp sợ, ông nhìn Tam Sinh thở dài: “Đáng tiếc thay, âm giới hiếm khi có một linh vật thông minh như vậy, trải qua kiếp này e rằng sẽ nhập chấp niệm, giáng xuống thành ma quỷ”.
Mạch Khê nhíu mày, thân hình bất động, Vũ Khúc vội vàng khuyên nhủ: “Thần quân, không thể! Không thể được! Đây là chuyện của hạ giới, không thể nhúng tay vào!”.
Mạch Khê lạnh nhạt nhìn Vũ Khúc một cái, nói: “Bản quân đã nói sẽ nhúng tay vào sao?”. Vũ Khúc toát mồ hôi. Mạch Khê lại nói: “Bản quân chẳng qua chỉ nhìn thấy một người trần rất có tiên duyên, muốn chỉ bảo anh ta một chút thôi”.
Vũ Khúc vuốt mồ hôi lạnh, nhìn Mạch Khê “chỉ bảo” người phàm tên là Trường An. Vũ Khúc không nén được tiếng thở dài trong lòng, đây đâu phải là tình kiếp của hòn đá kia, tình kiếp này rõ ràng là đã cuốn cả chiến thần của Cửu Thiên vào rồi.
Chiến thần quả tình và hòn đá vô tình đã động chân tình, thật là tai họa lớn của trời đất!
Khi linh thể của linh vật tên là Tam Sinh thoát ra, Vũ Khúc thấy rất rõ ràng, Mạch Khê đã chặn vị phán quan từ xa đến, đưa cho ông ta một cái còng tay. Vũ Khúc dù ở xa cũng cảm thấy thần khí phát ra trên chiếc còng đó. Mạch Khê nói với vị phán quan một vài câu, phán quan cười hiểu ý.
Vũ Khúc nhìn xuống, vốn muốn tỏ ra không nhìn thấy gì, nhưng khi thấy vị phán quan dùng chiếc còng đó khóa cổ tay Tam Sinh lại, Vũ Khúc không nhịn được nói: “Thần quân, chiếc còng đó thần khí mãnh liệt, thạch linh Tam Sinh là một linh hồn do âm khí bên bờ sông Vong Xuyên tụ lại mà thành. Dùng nó còng tay cô ta, e rằng vô cùng không thỏa”.
Mạch Khê không trả lời, đăm đăm nhìn phán quan dẫn Tam Sinh đi, trong đôi mắt đen sáng lên ánh nhìn thâm thúy, cuối cùng ánh mắt đó dừng lại ở lòng bàn tay chàng, đột nhiên nói: “Vũ Khúc, bảy bảy bốn mươi chín đạo thiên lôi có ghê gớm không?”.
Vũ Khúc không biết câu hỏi của Mạch Khê có ý gì, chỉ vô thức đáp: “Một đạo thiên lôi có sức mạnh kinh thiên động địa, bốn mươi chín đạo thiên lôi tất nhiên là cực kỳ kinh khủng”.
“Ngươi có thể vì một việc nào đó mà cam tâm tình nguyện chịu những đạo thiên lôi đó không?”.
Vũ Khúc lắc đầu lia lịa: “Đó là hình phạt hồn xiêu phách tán!”.
Mạch Khê cười nhạt, nắm chặt bàn tay, giọng nói nhỏ như thể thì thầm: “Nếu như có thể đổi lấy Tam Sinh, chịu hình phạt đó cũng cam lòng”. Vũ Khúc không nghe rõ, định hỏi lại, Mạch Khê lại nói: “Vũ Khúc, bữa tiệc của Thiên Đế ta không đi nữa, nếu Người thực sự muốn bày yến tiệc cho ta, thì lần sau hãy bày tiệc cưới cho ta”. Nói xong, cũng không đợi Vũ Khúc kịp phản ứng gì, thân hình Mạch Khê lóe sáng một cái rồi biến mất.
Vũ Khúc đứng một mình giữa không trung hồi lâu, muốn khóc mà không khóc được.
Âm giới.
Mạch Khê đi trước Tam Sinh một bước, tới diện kiến Diêm Vương, lúc đó Diêm Vương đang đau đầu khổ sở vì chưa biết xử lý Tam Sinh thế nào, xử nhẹ thì không hợp luật pháp, xử nặng thì không nhẫn tâm. Mạch Khê bước vào điện lạnh nhạt nói hai chữ: “Moi tim”.
Sự xuất hiện đột ngột của Mạch Khê làm Diêm Vương giật thót, đầu chúi xuống gầm bàn, run rẩy lắp bắp nói: “Đại điện này, nền đại điện mới lát xong mà! Sao đã lại tới rồi?”.
Mạch Khê lạnh lùng nói: “Ra ngay”.
Diêm Vương người gầy gò dưới gầm bàn len lén ló mắt nhìn ra, nhìn Mạch Khê một cách vô cùng đáng thương, nói: “Thần quân à! Tiểu vương cũng không muốn xử phạt Tam Sinh đâu, nhưng khốn nỗi quả thật lần này cô ta làm hơi quá. Tiểu vương... tiểu vương quả thật không giúp được!”.
“Tất nhiên là phải phạt rồi”. Mạch Khê nói: “Xử phạt moi tim”.
Diêm Vương ngơ ngác nhìn Mạch Khê hồi lâu mới ngập ngừng nói: “Thế này, thế này có phải là quá nhẹ không, dù sao thì lần này Tam Sinh cũng đã làm rối loạn trật tự thiên địa...”.
“Như thế là được rồi. Bề trên nếu có trách phạt thì ta sẽ gánh cho ông. Tim Tam Sinh sau khi moi ra, ngay lập tức đưa cho ta”.
Phía ngoài điện Diêm Vương khẽ vọng lại tiếng bước chân, chắc là phán quan áp giải Tam Sinh đến. Mạch Khê vội lách người nấp vào cây cột to sau điện, vẫn không quên nhắc khẽ Diêm Vương: “Tìm một quỷ sai hành hình nhanh nhẹn, đừng để nàng chịu khổ”.
Tam Sinh đi sau phán quan bước vào, gương mặt bình tĩnh giống như ngày thường vẫn tán gẫu với Diêm Vương. Khi Diêm Vương nói ra hai chữ “Moi tim”, Tam Sinh nhìn Diêm Vương khẽ cười, quỳ xuống cúi lạy, không hề nói một câu cảm tạ hoặc bất mãn, bình tĩnh chịu phạt.
Sau khi đi ra khỏi điện, Bạch Vô Thường hỏi nàng: “Có hối hận không?”.
Mạch Khê ẩn sau lưng họ, nghe được câu hỏi này bất giác dừng bước.
“Không hối hận”.
Đầu ngón tay chàng khẽ cử động rồi lại cuộn thành nắm đấm, ánh sáng trong mắt Mạch Khê khẽ chuyển động, cuối cùng cũng kìm nén được nỗi thôi thúc muốn tiến lên phía trước ôm chặt lấy nàng. Mạch Khê nghĩ, lời đáp không hối hận lúc này kiên định như vậy, thế thì sau này không thể hối hận nữa.
Mạch Khê nhận trái tim của Tam Sinh từ tay quỷ sai, nâng lên một cách cẩn thận, dùng thần khí của mình để bảo vệ.
Chàng nhìn ra xa, thấy Tam Sinh ôm vết thương chầm chậm khó nhọc bò vào trong hòn đá Tam Sinh. Nghìn vạn năm nay, trái tim vốn dĩ đã sớm tĩnh lặng không chút sóng gió này khó khăn lắm mới cuộn trào lên mấy đợt phong ba, âm thầm đau đớn, chàng nghĩ, cố chịu đựng một chút, cố chịu đựng một chút. Cũng không biết là bảo Tam Sinh chịu đựng hay là bảo mình chịu đựng.
Trở lại thiên đình, nơi đầu tiên Mạch Khê đến chính là Thấu Hồn Các.
Trên Thấu Hồn Các có một bảo vật nhà trời, tên gọi Thấu Hồn, có thể rửa sạch linh hồn trong thiên hạ, cho dù là yêu ma quỷ quái ở phương nào, khi đi qua bảo vật này, yêu khí sẽ hoàn toàn biến mất, lập tức biến thành không khác gì người trần.
Mạch Khê nâng trái tim của Tam Sinh lên, đặt trước Thấu Hồn, sau một hồi rung lên khe khẽ, trái tim tươi sống liền biến thành không khác gì một hòn đá bình thương. Mạch Khê lại cười, ôm lấy hòn đá vui vẻ trở về cung điện Trường Thắng Thiên của mình.
Thiên giới đồn rằng, chiến thần Mạch Khê sau khi lịch kiếp trở về sống ngày càng bí ẩn. Không nói đến việc từ chối yến tiệc đón chào của Thiên Đế, cả ngày đóng cửa không ra ngoài, đến những thần quân trước kia vẫn thân thiết đến tận cửa thăm hỏi ngài cũng từ chối không tiếp.
Trong lúc mọi người đều bàn tán không ngớt về vị thần quân này, đột nhiên thiên lôi đánh xuống điện Trường Thắng Thiên.
Tiếng sét đánh không hề nhỏ, bảy bảy bốn mươi chín đạo thiên lôi đánh liên tiếp vào điện của chiến thần, rung chuyển đến mức làm nửa cõi thiên giới đều rung lên ba hồi, đến mức Thiên Đế đang đêm phải vội vàng lao đến, chỉ thấy Trường Thắng Thiên bị lửa thiêu đỏ rực, chiến thần toàn thân đầy máu tắm trong biển lửa, trong tay không biết đang cầm vật gì, mặt đầy vết máu lem luốc nhưng miệng lại nở một nụ cười dịu dàng nhất.
Chưa bao giờ thấy nét mặt của chiến thần như vậy, chúng thần nhìn ngài, nhất thời không ai dám lên giúp ngài một tay.
Cuối cùng lại là Ti Mệnh Tinh Quân phản ứng đầu tiên, kéo lấy Vũ Khúc, hợp lực cứu Mạch Khê ra khỏi biển lửa đang thiêu đốt. Đến khi nhìn thấy vật trong tay Mạch Khê là gì, Ti Mệnh không nén được hít sâu một hơi: “Ngài... ngài... ngài đã giúp cô ta đổi mệnh”.
Chúng thần nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của Ti Mệnh, liền dồn mắt nhìn thứ Mạch Khê đang nâng trên tay, đó chính là trái tim của Tam Sinh, lúc này đã biến thành tinh thể lóng lánh, âm khí không còn, sát khí cũng tiêu tan, thứ duy nhất còn lại trong đó là thần khí kiêu hãnh, giống như mai đỏ nở giữa mùa đông giá lạnh, kiêu hãnh giữa băng tuyết.
Ánh mắt của Thiên Đế tối sầm, gằn giọng nói: “Làm càn! Nghịch thiên cải mệnh là tội lớn làm rối loạn trật tự thiên địa! Ngươi quả thật cho rằng mình là thượng thần thì không cần phải sợ trời phạt hay sao?”.
Vũ Khúc lúc này mới hiểu ra. Chẳng trách thần quân muốn Tam Sinh đeo bộ còng tay đó, chẳng trách ngài muốn moi tim của Tam Sinh, chẳng trách ngài hỏi về bốn mươi chín đạo thiên lôi. Hóa ra ngài đã sớm tính toán cho tương lai rồi.
Đeo còng tay cho Tam Sinh, để cho thần khí xua đuổi âm khí trong người nàng. Moi tim nàng mang lên thiên giới là để giúp nàng hoàn toàn cải mệnh, tự ý cải thiên mệnh là phải chịu bốn mươi chín đạo thiên lôi, ngài đã sớm lên kế hoạch cho tất cả, nhưng không để cho ai biết, một mình gánh chịu tất cả.
Mạch Khê im lặng, đặt trái tim đó vào trong lòng rồi nói với Thiên Đế: “Mấy ngày nữa thần sẽ đến âm giới một chuyến. Lần trước bệ hạ bày tiệc đón mừng cho thần nhưng thần không đi, lần này hãy thay thần bày tiệc cưới. Mạch Khê nhất định không thất hứa”.
Thiên Đế trừng mắt nhìn chàng hồi lâu: “Vì hòn đá Tam Sinh mà để cho bản thân biến thành nhếch nhác như vậy, có đáng không?”.
“Cho dù biết là phải chịu hình phạt hồn xiêu phách tán, nàng vẫn vì thần mà đại khai sát giới. Vì sao thần lại không thể vì nàng mà chịu bốn mươi chín đạo thiên lôi?”.
“Ngươi quyết tâm muốn cưới linh vật của âm giới sao?”.
Mạch Khê lắc đầu: “Bây giờ nàng đã có thể được coi là thần tiên rồi”.
Thiên Đế thở dài: “Trên Cửu Trùng Thiên này, nữ tử tốt hơn cô ta nhiều vô kể, vì sao ngươi lại chung tình với hòn đá đó?”.
Mạch Khê đột nhiên nhớ đến lời lần trước Tam Sinh nói với Bạch Vô Thường, đột nhiên bật cười: “Đã gặp rồi, thần cũng không còn cách nào khác”.
Chúng thần đều lặng đi. Thiên Đế nhìn ánh lửa ở Trường Thắng Thiên một hồi, cuối cùng phất tay áo bỏ đi, chỉ để lại một câu: “Ngươi muốn cưới, cô ta muốn gả, ta chẳng lẽ lại đi ngăn cản nhân duyên sao?”.
Mạch Khê nhìn xuống, cho dù toàn thân đầy vết máu lem luốc, nhưng chúng thần đều nhìn thấy nụ cười vui mừng không che giấu được trên môi chàng.
Tam Sinh, Tam Sinh...
Lần này, cuối cùng ta đã có thể cho nàng đời đời kiếp kiếp rồi.