Khi Ninh Tiểu Thuần buông đôi chân quấn chặt eo Cung Triệt, rã rời nằm trên giường, đây là lần thứ tư hai người kịch chiến. Máu toàn thân cô chảy thông suốt, cô nhắm mắt, thoả mãn thở dài. Dục vọng như hố sâu vĩnh viễn không thể lấp đầy, đã ngã vào là không trở lên được.
Cung Triệt nghiêng người nằm xuống, nâng tay vén tóc vì mồ hôi mà bết dính trên mặt Ninh Tiểu Thuần, anh hỏi cô: “Thoả mãn chưa?”
Ninh Tiểu Thuần lúc này đã mệt rũ rượi, đầu lâng lâng, không thể suy nghĩ, cô mơ mơ màng màng đáp, rồi nghiêng người, tìm vị trí thoái mái bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Vị trí cô cho là thoải mái chính là gối lên tay Cung Triệt, rúc vào ngực anh, ôm hờ anh ngủ. Chắc ngày mai sau khi tỉnh dậy cô mà biết mình đã làm những chuyện gì, sẽ xấu hổ đến muốn chui xuống đất.
Cung Triệt nghe cô gái hít thở đều đều, anh cúi đầu nhìn cô ngủ an lành, đành phải mỉm cười. Anh không rút cánh tay ra ngay, vì anh sợ làm cô thức giấc.
Dạo này thật là hỗn loạn, thậm chí ngay cả mấy tình huống tưởng chừng chỉ có trong phim cũng rơi xuống người họ. May mà anh tìm được cô, may mà anh đang ở cạnh cô, nếu cô bị Tưởng Phàm đưa đi, sự việc sẽ còn phát triển ra sao nữa, anh không thể đoán, cũng không muốn đoán.
Anh nghĩ đến chuyện có thể xảy ra, trong lòng liền hoảng sợ, anh không biết bản thân tại sao lại thế, có lẽ anh cố chấp muốn chiếm giữ, không muốn đồ của mình bị người khác dây vào. Anh chỉ có thể dùng cách giải thích này.
Thế nhưng, cô không phải đồ vật, cô là con người có tình cảm có suy nghĩ...
Aiz, tựa như có một sợi dây tình cảm khó nói thành lời chầm chậm nảy sinh trong lòng, nhưng anh không chạm đến được, lại nhìn không ra, điều này làm anh khó nghĩ đến phiền não. Cung Triệt đưa tay vuốt vuốt tóc, cúi đầu nhìn Ninh Tiểu Thuần trong lòng. Hai mắt cô nhắm nghiền, lông mi thật dài theo hơi thở nhè nhẹ mà run run, tạo một bóng mờ trên mặt.
Cô có sóng mũi cao thẳng, trên chóp mũi còn đôi ba vết tàn nhang, nhưng bị phấn lót che không nhìn thấy rõ. Khuôn miệng nhỏ nhắn có bờ môi đẹp, nhưng cũng không phải quá xuất sắc. Ngũ quan hợp lại, cả khuôn mặt nhìn sơ không được xem là đẹp sắc sảo, nhưng lại rất có nét, rất dễ nhìn, càng nhìn càng dễ thương.
Anh hình như chưa từng thật sự ngắm cô, cô là cô gái dịu dàng kiên cường, khi yếu ớt sẽ làm người ta không kiềm được muốn ôm vào lòng, lo lắng chăm sóc. Tim anh khẽ nhói, đáy mắt bất giác đầy dịu dàng. Anh không tự chủ chìa ngón tay, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt lên cánh môi cô.
Ninh Tiểu Thuần như cảm thấy có vật gây rối trên môi, ưm một tiếng, đôi môi đỏ mọng hé mở, mấp máy, khẽ mở khẽ khép, như mời gọi ai đó âu yếm. Cung Triệt không kiềm được cúi xuống hôn lên đôi môi ướt át đỏ mọng ấy, nhưng chỉ nhẹ lướt vài cái rồi rời đi. Vì anh bị cử chỉ của mình làm hoảng sợ, anh ngây người nhìn môi cô, suy nghĩ có phần hỗn loạn.
Một lát sau, anh nhẹ rút tay mình ra, phủ áo choàng tắm ra ban công. Anh đứng dưới bầu trời đêm, gió đêm hây hẩy, bầu trời đầy sao, nhấp nháy lập loè. Ánh trăng như nước sông trút xuống không ngừng, dần dần chiếu sáng khách sạn.
Đứng trên ban công trong chốc lát, phiền não trong lòng như bị gió đêm thổi đi ít nhiều, anh xoay người vào phòng, nhìn nhìn di động, bây giờ đã là mười giờ đêm. Anh đoán bữa tiệc chắc hẳn đã kết thúc. Thêm nữa, anh gián tiếp nợ ân nghĩa Tưởng Phàm. Nợ ân nghĩa là khó khăn nhất, anh lại không thích mang nợ người khác, thế là anh cầm di động, lục tìm danh bạ, tìm số điện thoại Tưởng Phàm, chần chờ một hồi, mới bấm gọi.
Điện thoại vang lên một lát mới được nhận, Cung Triệt nói: “Là tôi, Cung Triệt, anh hiện giờ đang ở đâu?”
Tưởng Phàm bên kia ngay lúc nghe thấy giọng Cung Triệt, có hơi sửng sốt, sau đó bình tĩnh lại, anh đáp: “Tôi trong quán rượu.”
“Tốt lắm, nửa tiếng nữa gặp nhau ở quán cà phê dưới lầu.”
Cung Triệt cúp điện thoại, đi vào phòng tắm, bắt đầu tắm rửa. Vòi sen bắn dòng nước ấm áp, từ đỉnh đầu anh đi thẳng xuống, phòng tắm mờ mịt hơi nước. Cung Triệt sờ đến trên vai chỗ Ninh Tiểu Thuần cắn, bất lực nở nụ cười. Trên vai còn dấu răng rất rõ, in thật sâu trên da anh, trong thời gian ngắn khó mà biến mất.
Khi đó anh bị cô cắn, cảm thấy có chút đau đớn, anh kêu đau rồi không có phản ứng gì. Anh tình nguyện bị cô cắn, để lại dấu vết không thể sao chép, dấu vết chỉ duy nhất thuộc về cô.
Tại sao lại như vậy, nguyên nhân anh không biết, anh chỉ biết là anh muốn thế, nên cứ để thế. Nước từ vòi sen chảy xuống, làm mờ vẻ mặt anh.
Nửa tiếng sau Cung Triệt ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, lúc tới quán cà phê, Tưởng Phàm đã ngồi chờ. Anh ung dung đi qua, gật đầu chào anh ta.
“Thưa anh, xin hỏi anh muốn uống gì?” Một người phục vụ đến hỏi.
“Khẩu vị của anh khá giống tôi.” Tưởng Phàm ngồi đối diện lên tiếng.
“A, vậy à.” Cung Triệt thản nhiên đáp.
Quán cà phê trang trí theo phong cách rất nhẹ nhàng, bức tranh lớn trên tường rất đẹp, tấm kính trên bề mặt bức tranh phản chiếu phố xa đông nghịt ngoài cửa sổ, cảnh đường phố rất thư thái rất tuyệt vời. Trong quán ánh đèn sáng rõ, ấm áp chiếu khắp mọi góc. Hai người đàn ông ngồi trong góc chốc lát đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Hai người đàn ông xuất sắc đủ sánh bằng ngôi sao quốc tế được bao phủ trong ánh đèn nhạt màu, tựa như thiên sứ được bọc trong ánh hào quang, hào quang của họ như khiến cả quán sáng rực. Nếu có paparazi trong quán này, chắc chắn sẽ khai thác thành tin tức.
Tổng giám đốc của hai công ty lớn trong giới tài chính cùng ngồi uống cà phê, chuyện này chấn động biết bao nhiêu... Nếu chụp mấy tấm hình, tuỳ ý bịa đại mấy câu, là có thể lên trang đầu, thành tin tức độc quyền, lượng tiêu thụ của báo cứ tăng lên vù vù.
“Có gì đâu, không cần nói cám ơn.” Tưởng Phàm vẫn giữ vẻ tươi cười ung dung.
Cung Triệt nghĩ đến đầu sỏ gây ra chuyện này, đang cân nhắc xem nên nhắc đến thế nào. Tưởng Phàm như có năng lực quan sát nhạy bén, anh như nhìn thấu suy nghĩ Cung Triệt, chậm rãi nói: “Chàng trai kia là nhân viên làm việc ở đại lí xe, cô gái là con gái tập đoàn nào đó, người nhà cô gái phản đối hai người quen nhau, nên chàng trai bất đắc dĩ phải chọn cách này...”
Cung Triệt nghe vậy, không nói gì. Dùng thủ đoạn thấp hèn này, ý đồ gạo nấu thành cơm để đạt mục tiêu, đẩy người khác vào thế đã rồi. Cách làm này thật khiến người ta khinh thường, hại người lại hại mình.