Ngày hè nắng gắt nóng nực phát khiếp, bao phủ cả thành phố. Mặt trời chiếu xuống mặt đường, bốc lên hơi nóng hầm hập, tiếng ầm ĩ của xe cộ trên đường, đám đông di chuyển. Ninh Tiểu Thuần bước nhanh hơn ra khỏi tiệm in, bật ô, xuyên qua con ngõ nhỏ thật dài nhiều cây xanh, ra ngoài đón xe.
Cô xách một túi đựng đồ nặng trĩu, vừa đi vừa lầm bầm không ngừng. Trời nóng thế này, Boss lớn tư sản thích bóc lột người bắt cô rời khỏi điều hoà trong phòng, kêu cô chạy ra ngoài lấy đồ, tàn nhẫn vô nhân đạo, khoái sai bảo người khác. Hơn nữa, tiệm này không mở ở ngã tư đường tấp nập mà lại núp trong hẻm nhỏ, bí mật làm như không muốn làm ăn sao ấy, cô muốn đón xe ngay cũng không được.
Cô đường đường là trợ lý tổng giám đốc lại làm chân chạy vặt, thật thê thảm. Cô liếc mắt nhìn đồ túi một cái, hình như là thiệp mời, định tổ chức tiệc tùng gì sao?
Để tránh ánh nắng mặt trời, cô quyết định băng qua công viên ra đầu đường. Tuy phải đi vòng xa một chút nhưng chắc sẽ không nắng. Vì đang giữa trưa, trong công viên rất yên tĩnh, chỉ nghe tiếng ve kêu không ngớt. Cô lững thững đi tới, bỗng ngay khúc quanh phía trước đụng phải một cô bé chạy tới.
“Ui da...” Ninh Tiểu Thuần loạng choạng, ngã nhào lên đất, thiệp mời trong túi rơi đầy đất. Cô cau mày, bực bội, đứng lên, vừa định mắng cô bé kia, thì bị cô bé phủ đầu. Cô bé ngồi dưới đất, gào khóc như mưa. Ninh Tiểu Thuần lúng túng, không biết phải làm sao, đành chạy tới kéo cô bé, dỗ nó: “Ngoan, đừng khóc đừng khóc, đụng đau chỗ nào à?”
Cô bé tiếp tục khóc rống, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, không xem ai ra gì khóc thật lớn. Ninh Tiểu Thuần khó xử: “Ba mẹ em đâu, sao em một mình ở chỗ này?” Cô bé nhìn sơ chỉ khoảng bốn, năm tuổi, mặc váy công chúa màu hồng nhạt, chải tóc kiểu công chúa, lưng đeo ba lô nhỏ, giống hệt bạn nhỏ trong nhà trẻ. Công chúa nhỏ xinh đẹp sang trọng thế này sao một mình chạy đến đây, không sợ bị người xấu lừa sao?
Cô bé vẫn khóc hu hu, không nhìn đến Ninh Tiểu Thuần. Nếu hai người tiếp tục đứng chỗ này, không bao lâu sẽ bị cảm. Cô mau chóng nhặt hết thiệp mời, sau đó đưa cô bé đến quán nước bên đường thôi. Lúc cô nhặt thiệp, vô ý nhìn thấy nội dung trên đó, không ngờ là thiệp mời sinh nhật Cung Triệt. Tám giờ tối thứ Sáu, ở biệt thự bờ biển tổ chức party sinh nhật.
Thì ra sắp đến sinh nhật Cung Triệt... Cô mở thiệp xem thử, mời toàn những người thượng lưu, tối thứ Sáu nhất định rất náo nhiệt. Không biết vì sao, tâm trạng cô chùng xuống. Nhưng con ma khóc nhè ngồi bên cạnh không để cô ủ rũ, vẫn cứ oa oa khóc, không yên phút nào.
Ninh Tiểu Thuần đành lấy khăn tay lau mặt cho nó, xoa đầu nó, dịu dàng nói: “Chị dẫn em đi ăn kem nha?”
Con bé hai mắt đẫm nước nhìn chăm chăm Ninh Tiểu Thuần, non nớt hỏi: “Chị là người xấu hả?”
Có kẻ xấu nào nói mình là kẻ xấu sao trời?! Ninh Tiểu Thuần dở khóc dở cười, cô bé nhìn thì có vẻ rất lanh lợi, nhưng lại rất ngây thơ. Cô dùng ánh mắt chân thành nhìn cô bé, gật đầu nói: “Chị đương nhiên không phải người xấu rồi.”
Cô bé hai mắt lóng lánh nước rưng rưng nhìn Ninh Tiểu Thuần, sau đó đột nhiên cười tươi rói: “Em tin chị. Chị ơi, em khát...”
Ninh Tiểu Thuần bị cô bé hồn nhiên ngây thơ, ánh mắt vô cùng thánh thiện giết ngay lập tức, dù là kẻ xấu, được cô bé tin tưởng như vậy cũng chưa chắc gây án. Con bé này quả là đứa trẻ thông minh lanh lợi. Cô dẫn nó đến quán nước, nhìn nó vui vẻ liếm kem ốc quế, tâm trạng cô cũng tốt hơn. Có đôi khi, con người thật dễ thoả mãn.
“Em tên gì?” Ninh Tiểu Thuần hỏi.
“Em... Em tên Tưởng Đồng Bạch...” Con bé liếm kem trả lời.
“Sao em một mình chạy đến công viên này vậy? Ba mẹ em đâu?” Ninh Tiểu Thuần hỏi tiếp.
Bạn Tưởng Đồng Bạch liếm liếm ngón tay, khuôn mặt nhỏ vốn vui vẻ bỗng xụ xuống, chu miệng, không vui nói: “Em từ trường chạy đến, ai bảo ba không đến dự ngày gia đình của trường em chi, hứ, em muốn chơi trốn tìm với họ, để họ tìm em không ra, cho họ bực mình chết luôn...”
Mồ hôi... Sao ngang ngược vậy nè, có điều, đây là nỗi buồn của trẻ con hiện đại, ba mẹ đều bận rộn, không chú ý nhu cầu của con cái.
“Ba em biết đâu bận việc không rảnh tới tham dự thì sao, em phải thông cảm cho ba chứ. Có muốn chọc giận ba em thế nào, em cũng không được tự ý chạy đi, lỡ gặp nguy hiểm thì làm sao?” Ninh Tiểu Thuần dẫn dụ.
“Hứ, ba em một năm 365 ngày đều làm việc, công ty thiếu một mình ba cũng không sụp đổ... Ba rõ ràng là không thương em...” Con bé hờn dỗi.
Ninh Tiểu Thuần rất muốn cười, nhưng nén lại: “Em tha thứ cho ông ấy đi, ba không đi, em tìm người khác cũng được mà, mẹ, ông nội, bà nội đều được...”
“Em không có mẹ...” Bạn Tưởng Đồng Bạch khó chịu cúi đầu, xoắn tay vào nhau, “Chỉ có ba thương em, ông bà nội không ở gần...”
Dường như cô chạm đến nỗi đau của con bé, Ninh Tiểu Thuần không biết an ủi cô bạn nhỏ này thế nào. Nhưng bạn nhỏ người nhỏ mà thông minh, vốn đang buồn bã, chợt đổi sắc mặt, bà cụ non nói: “Chị không cần an ủi em, em không buồn đâu, cũng quen rồi. Sống với ba cũng rất tốt...”
“Vậy sao vừa nãy em còn nói ba em không thương em, giờ lại thừa nhận ba thương em...” Ninh Tiểu Thuần cười hỏi.
“Em ra đây, ba em chắc là lo lắng lắm, mau quay về trường đi.”
“Cô giáo không nói ba biết, chỉ im lặng đi tìm em. Để ba biết không thấy em, họ sẽ chết liền.” Con bé đắc ý nói.
Đứa trẻ nghịch ngợm này, chắc chắn thầy cô rất đau đầu. “Em biết đường về không? Có muốn chị đưa em về không?” Ninh Tiểu Thuần làm người tốt đến cùng.
“Em không muốn về...” Mấy bạn khác có ba mẹ tới, chỉ có nó là đặc biệt, bác quản gia đến thay ba, hừ. Úi, bác quản gia?! Sao nó lại quên bác ấy rồi, chết, vậy ba nhất định sẽ biết, về nhà sẽ bị mắng. “Bỏ đi, em làm trẻ ngoan, quay về trường là được chứ gì...” Nó miễn cưỡng nói.
Ninh Tiểu Thuần đương nhiên không biết ý nghĩ của nó, thấy nó chịu về, cũng yên tâm. Cô hỏi địa chỉ trường, rồi kéo con bé rời quán nước.
Trường con bé học cách nơi này không xa, chỉ mười lăm phút đi xe. Ninh Tiểu Thuần định hỏi đường, sau đó đến đó, ai ngờ con bé nói: “Ngồi taxi không phải là được sao?” Ninh Tiểu Thuần nghĩ nghĩ, quả thật là vậy, lên xe nói tên trường là xong. Vì thế, hai người phải đi taxi.
Lúc tới trường, Ninh Tiểu Thuần khẽ lắp bắp kinh hãi, nhà trẻ này lớn rất đẹp, nhìn thì biết là trường quý tộc. Ninh Tiểu Thuần định đưa con bé đến cổng trường rồi đi taxi về công ty, không ngờ gặp người nhà con bé ở ngay cổng.
“Cục cưng của bác, con chạy đi đâu vậy, làm bác lo muốn chết...” Một người đàn ông trung niên mặc âu phục chạy bổ đến, ôm Tưởng Đồng Bạch nhìn trái nhìn phải.
Tưởng Đồng Bạch kéo kéo tay áo Ninh Tiểu Thuần, chu miệng nói: “Con đi chơi, trời ơi, bác đừng ôm con nữa mà, mắc cỡ quá...” Nó vừa nói vừa cố đẩy người đàn ông ra.
Người đó thấy tiểu thư của ông bình yên vô sự, mới yên tâm lại, bấy giờ mới để ý thấy Ninh Tiểu Thuần ở bên cạnh, ngập ngừng lên tiếng: “Cô đây là?”
Ninh Tiểu Thuần lễ phép nói: “Chào ông, tôi thấy bé Tưởng một mình trong công viên, nên dẫn về đây.”
“Cảm ơn cô, xưng hô với cô thế nào đây?” Ông ta cảm kích nói.
“Tôi họ Ninh.”
“Cảm ơn cô Ninh, làm phiền cô, bằng không tôi không tìm nổi con bé này...” Ông ấy liếc qua Tưởng Đồng Bạch, con bé nghịch ngợm lè lưỡi.
“Không sao đâu ạ, tôi đi trước.” Ninh Tiểu Thuần lễ phép gật đầu, chuẩn bị quay đi.
“Xin cô Ninh để lại cách liên lạc, để ông chủ chúng tôi được cảm ơn cô.” Ông ấy gọi cô lại.
Ninh Tiểu Thuần từ chối mãi không được, đành để số điện thoại di động lại, sau đó xoay người đi.
“Chị ơi, chị...” Tưởng Đồng Bạch gọi cô.
Ninh Tiểu Thuần quay lại hỏi: “Chuyện gì?”
“Ưm... Cũng không có gì... Chỉ là... Chỉ là cảm ơn chị. Em, sau này em sẽ tìm chơi...” Tưởng Đồng Bạch nói xong, mặt đỏ lên, xoay người đi vào trường.
Người đàn ông gật đầu với Ninh Tiểu Thuần, nhanh chóng đuổi theo con bé, “Tiểu thư, bác nói bao nhiêu lần rồi, không được chạy, ngã thì làm sao?”
“Được rồi mà, bác quản gia điếc tai quá à...” Tiếng con bé lảnh lót từ đằng xa.
Ninh Tiểu Thuần nhìn bóng dáng một già một trẻ, mỉm cười. Con bé nghịch ngợm hoạt bát như vậy, người nào làm ba chắc rất nhức đầu lắm nhỉ, ha ha.