Từ trường về nhà thì đã muộn, Ninh Tiểu Thuần tắm rửa xong lên giường ngủ liền. Mai là cuối tuần, có thể ngủ tự do, cô mơ màng nở nụ cười. Hôm sau tỉnh dậy, mở mail, có một thư của Hoàn Nghệ gởi đến. Mở ra xem, nội dung là Hồ tổng bên Thịnh gia tuần sau đến họp ở Hoàn Nghệ, cần chuẩn bị sẵn tài liệu vv... Vốn định có một cuối tuần thoải mái, nào ngờ ông trời không chiều lòng, cô lại phải cố gắng.
Sáng thứ Hai Ninh Tiểu Thuần đúng giờ vào Hoàn Nghệ, lúc vào đại sảnh thì thấy Judy với Mary đang xì xào bàn tán, thỉnh thoảng còn trưng nụ cười háo sắc. Ninh Tiểu Thuần mỉm cười, công ty không chỉ là chiến trường không khói súng mà còn là nơi buôn chuyện. Lại có anh chàng đẹp trai nào đến đây sao? Cô nhìn hai người một cái rồi bước vô thang máy, nhấn nút tầng 28. Từ tầng 20 trở xuống là tầng của viên chức bình thường làm việc, tầng 20 trở lên chủ yếu là các phòng ban, tầng 28 là tầng của tổng giám đốc. Nhiều lúc cô đứng ở tầng 28 lại thấm thía câu nơi cao lạnh lẽo.
Cô ra thang máy, vào tầng làm việc của tổng giám đốc thì thấy mấy nhân viên vội vàng vào phòng hội nghị. Tầng của tổng giám đốc chia làm ba khu vực lớn, một của tiếp khách, hai của nhân viên, ba là của tổng giám đốc. Khu vực nhân viên được ngăn thành từng gian từng gian bằng kính trong suốt, nhân viên ngày thường đều làm việc đâu vào đấy. Chỗ ngồi của Ninh Tiểu Thuần lại ở ngay khu tổng giám đốc, ngay ngoài văn phòng. Một mình cô đơn ngồi ở ngoài, rất đáng thương.
Cô vừa nhìn chăm chú phòng họp khu tiếp đãi, vừa đi về chỗ ngồi. Qua cửa sổ kính nhìn xuyên vào phòng hội nghị, cô thấy hai người đàn ông ngồi bên trong, một người gầy gò, một người mập mạp. Ô, người mập mạp đó không phải là Hồ tổng sao?!
Nghi ngờ của cô được xác định rất mau, vừa lúc người mập mạp đứng lên đi tới cửa, bốn mắt nhìn nhau với Ninh Tiểu Thuần. Ông bật cười sảng khoái, vẫy tay với cô: “Cô Ninh, chúng ta lại gặp nhau.”
Câu chào hỏi của ông vừa thốt ra, cả khu nhân viên đồng loạt quay về phía cô. Ninh Tiểu Thuần không thích làm trung tâm chú ý, cúi đầu chào, giọng nói điềm đạm: “Ông khoẻ không, Hồ tổng. Từ sau lần kí hợp đồng chúng ta vẫn chưa gặp lại. Mời Hồ tổng vào ngồi, tổng giám đốc sẽ đến nhanh thôi.” Vừa nói vừa mời Hồ tổng vào phòng. Mọi người không có chuyện bàn tán, liền quay lại tiếp tục làm việc.
Trong phòng hội nghị, người còn lại đứng lên gật đầu chào Ninh Tiểu Thuần. Ninh Tiểu Thuần cảm thấy người đó có chút quen quen, nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu, đành mỉm cười gật đầu lại. Cô nói với Hồ tổng: “Hồ tổng, mời ông ngồi, tôi ra ngoài làm việc ạ.”
“Ừ, cô đi đi.” Được sự chấp thuận của ông, Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng đi ra. Cô về chỗ mình, cầm điện thoại gọi Cung Triệt: “Tổng giám đốc, Hồ tổng đã đến. Chừng nào anh mới đến công ty?”
“Em tiếp Hồ tổng trước, tôi sẽ đến nhanh.” Cung Triệt nói trong điện thoại.
Ninh Tiểu Thuần đành ỉu xìu chạy đến phòng trà nước bưng một ít bánh ngọt qua phòng họp. Cô để bánh trước mặt Hồ tổng và người kia, Hồ tổng nói với người đó: “Tiểu Ngô, cậu cũng ăn một ít xem.”
Tiểu Ngô?! Là tiểu Ngô lần trước đi theo Hồ tổng? Cằm Ninh Tiểu Thuần suýt rớt xuống. Sao lại khác xa nhau vậy, trước kia rõ ràng là đeo kính gọng đen, kiểu tóc mọt sách kỹ lưỡng, nhìn rất hiền lành. Bây giờ lại không đeo kính, hai mắt sáng ngời, mũi rất cao, kiểu tóc thay đổi, bồng bềnh, tràn ngập sức sống. Bộ âu phục màu trắng bạc mặc trên người, càng lộ ra khí chất. Má ơi, người đẹp nhờ lụa, Phật đẹp nhờ cà sa, quả đúng là vậy mà. Chẳng lẽ mấy cô lúc nãy là đang bàn tán về anh ta?!
Tiểu Ngô cảm nhận được ánh mắt của Ninh Tiểu Thuần, ngẩng đầu nhếch miệng cười với cô, lộ hàm răng trắng tinh. “Cô Ninh, tôi tên Ngô Kỳ Vũ.”
Ngô Kì Vũ đứng lên, bước tới mấy bước, trên mặt ửng đỏ đáng ngờ, anh ta thấy ánh mắt Ninh Tiểu Thuần, nhỏ giọng nói: “Cô Ninh, sau giờ làm có thể mời cô bữa cơm không?”
“Trong giờ làm việc xin đừng hẹn hò với nhân viên nữ trong công ty tôi.” Một giọng nói lạnh lùng nhưng trong trẻo từ ngoài cửa vang lên.
Là Cung Triệt. Ninh Tiểu Thuần không cần quay đầu lại cũng biết là anh. Nguy rồi, bị Boss lớn bắt gặp trong thời gian làm việc cô xen lẫn việc riêng với người khác, có bị trừ lương không đây?!
“Trợ lý Ninh, cô mang bản kế hoạch tới đây.” Cung Triệt nhìn cô một cái, kéo ghế ngồi xuống, nói chuyện với Hồ tổng. Ninh Tiểu Thuần không dám lên tiếng, vâng lời làm theo.
Cuộc họp từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, Ninh Tiểu Thuần không hề ngẩng đầu, một mực lặng lẽ ngồi cạnh Cung Triệt, lặng lẽ làm biên bản. Không biết có phải cô đa nghi không, cảm giác ánh mắt trợ lý Ngô cứ lâu lâu lại đảo qua người cô. Quái lạ, anh ta muốn làm gì, chỉ mới gặp một lần đã mời cô ăn cơm? Có ý đồ gì đây?
Cuộc họp chấm dứt, tiễn Hồ tổng đến thang máy, ánh mắt Ngô Kì Vũ dừng trên người cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng bị ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng cùng khí thế mạnh mẽ của Cung Triệt áp đảo, đành phải thôi, ngoan ngoãn theo Hồ tổng vào thang máy.
Cung Triệt xoay người đi về văn phòng, Ninh Tiểu Thuần theo sát phía sau. Vừa vào phòng, đóng cửa lại, Cung Triệt liền quay lại, hai tay vòng trước ngực, châm chọc nói: “Trợ lý Ninh có sức quyến rũ ghê gớm thật!”
“Tổng giám đốc, tôi không biết anh ta sẽ hẹn tôi, chuyện không liên quan đến tôi... Tôi, tôi về làm việc đây.” Cô nói xong chạy về bàn làm việc, vùi đầu tận lực làm
Đánh chết cô cũng không tin mình quyến rũ đến vậy, mới gặp một lần, đã khiến người ta vừa gặp đã nhớ, gặp lại đã yêu. Cô tự biết bản thân có bao nhiêu trọng lượng.
Trong công ty cần lo việc công, không thể để cảm xúc ảnh hưởng đến công việc. Được, cố gắng làm thôi. Nhưng mà, ánh mắt Boss lớn sao cứ dính trên người cô, làm cô như ngồi trên bàn chông ấy. Cô dứt khoát ngẩng lên, chưa gặp ánh mắt anh, Cung Triệt đã thu tầm mắt, đi thẳng một nước vào văn phòng.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã có thể yên tâm làm việc. Ai ngờ, không được bao lâu, Cung Triệt ôm một đống văn kiện đi ra, để trên bàn cô, lạnh lùng nói: “Nhập những văn kiện này vào máy tính, cần gấp.” Nói xong bỏ đi, đi mấy bước, quay đầu lại nói: “Nếu chưa làm xong việc đã bỏ đi hẹn hò với người khác, thì trừ lương.”
Ninh Tiểu Thuần như bong bóng xì hơi, gục trên bàn, nhìn đống văn kiện mà đau đầu muốn chết.
Cô không nhận lời mời của trợ lý Ngô, có cần trừng phạt cô thế không? Đưa ra lời mời là anh ta, có phải cô đâu! Cô bị oan mà.