Ninh Tiểu Thuần không nhớ tối hôm qua mình về nhà như thế nào, cô chỉ nhớ vừa về đến nhà đã ngã lên giường ngủ say sưa, hai chiếc nhẫn còn nắm chặt trong tay. Sau khi rời khỏi quán cà phê, nhẫn đều do cô cầm, Cung Triệt cũng không nói gì, cô do dự không biết có nên chia cho anh một chiếc không nữa.
Còn chuyện tin tức trên báo, hôm sau đến Hoàn Nghệ cô mới nghe người khác kể lại. Người khác chính là nữ hoàng nhiều chuyện tiểu Tạ, Tiểu Thuần lúc chờ thang máy thì gặp tiểu Tạ, tiểu Tạ tóm tay cô, hào hứng kê sát tai cô nói: “Ha ha, dự liệu của mình thật chuẩn quá đi, tổng giám đốc G nhất định là Cung tổng của chúng ta, trên báo có hình chụp làm bằng chứng, Hạ Phi Sắc quả nhiên có mờ ám với Cung tổng, hai người hẹn hò ngọt ngào ghê...”
Ninh Tiểu Thuần không hiểu, hỏi ra mới biết chuyện gì đã xảy ra. Oh, chuyện này là sao vậy, hôm qua đi ăn không phải còn đại diện của Hạ Phi Sắc với Ngô Kì Vũ sao, sao lại biến thành Cung Triệt hẹn hò với Hạ Phi Sắc vậy? Chẳng lẽ Tươi Mơn Mởn với người đại diện chỉ là làn khói, Cung Triệt với Hạ Phi Sắc thật sự ung dung mà đi? Không, chắc chắn không phải thế, nhất định là giới báo chí ác ý dựng chuyện, theo hình chụp, hoàn toàn bỏ qua hai người còn lại, tạo ra ấn tượng sai.
Đúng, nhất định là vậy. Ninh Tiểu Thuần tin tưởng thuyết phục mình, làm vậy hình như lòng sẽ thấy thoải mái hơn. “Trên báo nói thường là lừa gạt, cậu đừng đoán mò, không được nói bậy nói bạ.” Ninh Tiểu Thuần có thiện ý nhắc nhở tiểu Tạ.
“Thật thật giả giả, ai mà biết được chứ? Mình không nói, cũng có người khác nói, aiz, tai tiếng tình ái giống như đốt hết cỏ dại, gió xuân thổi tới lại đâm chồi.” Tiểu Tạ trề môi, nói tiếp: “Cậu ‘mai phục’ cạnh Cung tổng lâu thế, có thấy được gì không?”
Mai phục?! Cô có phải làm nhiệm vụ đặc biệt gì đâu... “Lời đồn làm mờ mắt người thông minh, thang máy đến rồi...” Ninh Tiểu Thuần đi trước vào thang máy, không nói chuyện tầm phào với tiểu Tạ nữa.
Ninh Tiểu Thuần đến văn phòng tổng giám đốc, thừa lúc chưa đến giờ làm việc, bèn khởi động máy lên mạng xem báo. Cô rất nhanh đã tìm ra vụ tai tiếng, click vào xem, thì thấy câu chữ trong bài báo đã khẳng định quan hệ giữa hai người không tầm thường. Cô đang định nhìn kĩ hình chụp, thì cửa văn phòng bất chợt mở ra, một hình dáng mạnh mẽ rảo bước đi vào, cô chưa kịp tắt trang web, thủ tiêu chứng cớ đã bị người đó bắt gặp tại trận.
“Ha ha, tổng giám đốc, chào buổi sáng...” Ninh Tiểu Thuần vẫn tắt trang web đi, đứng lên cười cười chào hỏi.
“Ừ, chào buổi sáng.” Cung Triệt đều giọng trả lời, nhìn Ninh Tiểu Thuần một cái, đi vào văn phòng, nhưng vừa đi vài bước thì đứng lại, quay đầu nói: “Phải rồi, ngày mai đi công tác đến C, em đi với anh.”
“Vâng.” Ninh Tiểu Thuần đáp, “Có cần chuẩn bị gì không?” Cô hỏi han, là lần đầu cô đi công tác mà.
Có vẻ như C là một thành phố cổ, di tích cổ nhiều, phong cảnh tuyệt đẹp, là một nơi đẹp. Ninh Tiểu Thuần có chút thích thú, có thể xem như đi du lịch đi, hì hì.
“Bàn bạc kế hoạch Lư thị, đi khoảng một tuần.” Cung Triệt đáp xong liền đi vào văn phòng.
“Vâng, em biết rồi.” Ninh Tiểu Thuần nhìn bóng lưng Cung Triệt to lớn, muốn nói lại thôi. Nghi ngờ vẫn chiếm cứ trong lòng, muốn hỏi thẳng ra, nhưng môi cô mấp máy mấy cái, cuối cùng vẫn không hỏi được. Cô chẳng là gì của anh, hình như không có tư cách chất vấn anh vụ tai tiếng.
Bỏ đi, làm việc chăm chỉ vậy, người đàm phán bên Lư thị là một ông già cố chấp, muốn hoàn thành nhiệm vụ, yêu cầu phải bỏ hết công sức. Ninh Tiểu Thuần nhức đầu, ngồi xuống.
Ngày mai đi công tác, phải đặt khách sạn trước, cô tra cứu tài liệu, chọn khách sạn năm sao, gọi điện sang, một giọng nữ ngọt ngào tiếp điện thoại, lúc cô ấy hỏi cô cần đặt mấy phòng, Ninh Tiểu Thuần sửng sốt.
Đặt một phòng? Trong đầu Ninh Tiểu Thuần xuất hiện hình ảnh kiều diễm, NO, cô lập tức gạt bỏ hình ảnh xấu. Một tuyệt đối không được, anh là tổng giám đốc, cô là trợ lý, họ đi công tác chung, không phải du sơn ngoạn thuỷ, nhất định phải hai phòng.
Cúp điện thoại, cô ủ ê nằm sấp trên bàn tiến hành kiểm điểm nặng nề.
Sắp đến giờ nghỉ trưa, Ninh Tiểu Thuần nhận được điện thoại của bảo vệ dưới lầu, bảo là phát hiện dưới lầu có mấy người, hình như là phóng viên, hành vi lén lút, bảo tổng giám đốc ra vào chú ý một chút. Paparazi ở đâu cũng có, thật đáng ghét, Ninh Tiểu Thuần nghĩ thầm.
Cô cúp điện thoại, nhấn số gọi vào phòng Cung Triệt, chờ một lúc, điện thoại có người bắt, giọng nói trầm ấm êm tai từ đầu dây kia vang sang: “Alo?”
Ninh Tiểu Thuần thuật lại lời bảo vệ nói, Cung Triệt nghe xong, ừ rồi chẳng nói gì thêm, “Vậy, em đi ăn lunch trước nha?” Ninh Tiểu Thuần nói, muốn cúp điện thoại.
“Tiểu Thuần nhi?” Giọng Cung Triệt chợt truyền đến.
Ninh Tiểu Thuần nghe ba chữ đó từ miệng Cung Triệt chậm rãi nhả ra, nhất thời hoá đá. “Ahaha...” Cô đành cười trừ.
“Em quen cô Hạ?”
Cô Hạ? Là Hạ Phi Sắc hả? “Cô ấy ở lầu trên chỗ em.” Cô đáp.
“Ừ, Tiểu Thuần nhi.” Giọng Cung Triệt rõ ràng mang ý cười trêu chọc, “Thật thú vị, tu tu tu...” Điện thoại cúp....
Ninh Tiểu Thuần vẫn hoá đá tại chỗ, thật lâu cũng chưa tỉnh lại. Không đầy nửa ngày đã 囧 đến mấy lần, a a a...
Cho đến khi cuộc điện thoại gọi hồn của tiểu Tạ gọi đến, Ninh Tiểu Thuần mới hoàn hồn, cô suýt nữa quên có hẹn cùng ăn cơm với tiểu Tạ. Cô vội vàng lấy ví tiền trong túi xách ra, chuẩn bị đi, thì thấy trong túi xách có cái hộp đựng hai chiếc nhẫn cỏ bốn lá, cô lặng đi một chút, xoay người rời đi.
Chiếc nhẫn đó nhất định phải tìm cơ hội đưa cho Cung Triệt, bất kể anh có muốn hay không. Đây là họ cùng tìm ra, cô không thể độc chiếm, thứ tốt phải cùng chia xẻ mà, cô nghĩ thế.
Lúc ăn cơm, tiểu Tạ tiếp tục thể hiện tài năng nhiều chuyện, báo cáo sự việc mới theo dõi sau này cho Ninh Tiểu Thuần, “Nghe nói Hạ Phi Sắc đêm đó bay đi đâu đó, giới kí giả không tìm thấy người, không được cô trả lời, nhưng quản lý của cô ở công ty tuyên bố, làm sáng tỏ sự thật, nói là còn có người cùng ăn cơm, nhân viên nhà hàng có thể làm chứng...”
Ninh Tiểu Thuần đang nhai cơm, nghe tiểu Tạ nói vậy, tự nhiên cảm thấy cơm trong miệng tản ra hương vị ngọt ngào. Quả nhiên là thế, họ tuyệt đối không phải hẹn hò!
“Nhưng mà bọn paparazi này đúng là vô vị, còn chạy đến công ty chúng ta nằm vùng... Chỉ có điều, haha, điều này chứng minh tổng giám đốc chúng ta có sức hấp dẫn chết người, có giá trị thời sự!” Tiểu Tạ ra vẻ hãnh diện.
Ninh Tiểu Thuần phụ hoạ theo cô ấy, khẽ mỉm cười. Tâm tình của cô tự nhiên tốt lên, cả ngày đều ngập tràn hăng hái. Xem ra cô càng lún càng sâu, là vui hay là buồn đây?
Ninh Tiểu Thuần hôm sau dậy thật sớm, chuẩn bị đầy đủ, cùng Cung Triệt đi đến C. Trên đường đi, Ninh Tiểu Thuần mở bảng lịch trình của Cung Triệt ra xem, thấy lịch trình dày đặc, nhiệm vụ nặng nề, xem ra bề bộn à.
Buổi trưa đến khách sạn thành phố C, Ninh Tiểu Thuần vừa mang hành lí vào sảnh, thì đụng phải nữ hoàng Hạ Phi Sắc trong vụ tai tiếng. Thật là có duyên lại gặp mà.
“Cung tổng, Tiểu Thuần nhi...” Hạ Phi Sắc đi tới, mỉm cười chào hỏi. Cô mặc váy thêu xanh nhạt, có dáng vẻ đặc trưng của con gái Giang Nam, dịu dàng uyển chuyển, ngọt ngào mà không ngấy, cũng như sông nước Giang Nam trong suốt, như thấm đẫm linh khí và tiên khí vùng sông nước, đẹp cực kì.
“Hi.” Ninh Tiểu Thuần trả lời.
“Chào cô Hạ.” Cung Triệt hiểu ý cười.
Nụ cười này không biết hút hồn bao nhiêu MM, hoạ thuỷ, yêu nghiệt! Ninh Tiểu Thuần căm phẫn nghĩ.
“Hi, Triệt.” Chị Cẩm đại diện của Hạ Phi Sắc không biết từ nơi nào xuất hiện, “Đi công tác hả?”
“Vâng, chị Cẩm.” Cung Triệt đáp.
Chị Cẩm giơ tay xem đồng hồ, nói: “Chúng tôi đi trước, Phi Sắc đến giờ đi chụp ngoại cảnh rồi, dù sao chúng ta ở cùng khách sạn, rảnh gọi chị ăn cơm với nha.” Chị vỗ vỗ cánh tay Cung Triệt, dẫn Hạ Phi Sắc đi theo.
Ninh Tiểu Thuần lấy thẻ phòng từ quầy tiếp tân, đi vào thang máy với Cung Triệt.
“Lịch trình hôm nay thế nào?” Cung Triệt hỏi.
“Ba giờ chiều đến công ty con tuần sát kiểm tra, năm giờ họp với người phụ trách các phòng, buổi tối liên hoan.” Ninh Tiểu Thuần đáp.
“Ừ.” Cung Triệt ừ xong thì thang máy dừng lại, hai người đi ra, Ninh Tiểu Thuần đưa thẻ phòng ra, nói: “Phòng anh là 1047, em là 1048...”
Cung Triệt nhận thẻ phòng, mày níu lại, mắt như hiện chút không vui.
Ơ, chẳng lẽ cô quên đặt phòng Tổng thống xa hoa nhất cho anh, nên anh bất mãn à? Bây giờ đổi phòng được không nhỉ? “À, thật xin lỗi, em không đặt phòng Tổng thống trước cho anh...”
Sau khi ăn cơm trưa xong, công ty con cho xe đến rước Cung Triệt và Ninh Tiểu Thuần. Toà nhà công ty con không hùng vĩ như trụ sở chính, nhưng cũng tính là đẹp, Ninh Tiểu Thuần xuống xe đi theo Cung Triệt, ngước lên thấy ngoài sảnh có một loạt giày Tây thẳng tắp, nhiệt tình mời họ vào. Wow, phô trương ghê nha, Ninh Tiểu Thuần được chào đón nồng nhiệt tự nhiên thấy sờ sợ.
Giám đốc chi nhánh đưa Cung Triệt đến từng phòng ban thị sát, Ninh Tiểu Thuần nhu thuận theo sát Cung Triệt, nhìn trái nhìn phải, được nhiều người đi theo thế này, thật là oai quá. Tuần sát xong, Cung Triệt liền triệu tập phụ trách các phòng đến họp, báo cáo tình trạng công ty, tổng kết tình trạng công việc. Cuộc họp kéo dài rất lâu, lúc kết thúc đã gần tối.
“Tổng giám đốc, chúng tôi đã chuẩn bị tiệc, để thết đãi ngài từ xa xôi đến đây, xin mời đến ‘Nhã hiên’.” Giám đốc tươi cười nói.
Cung Triệt nghe vậy gật đầu, nói với Ninh Tiểu Thuần: “Đi thôi.” Nói xong đi te te lên trước, Ninh Tiểu Thuần đành hấp tấp đuổi theo.
Tiệc rượu được đặt ở khách sạn cao cấp nhất thành phố C, bao hết cả phòng rộng, khung cảnh tao nhã, thức ăn vô cùng phong phú. Cung Triệt ngồi ở ghế chủ trì, bên cạnh là giám đốc và Ninh Tiểu Thuần, vị trí của Ninh Tiểu Thuần là nhiều người đặt biệt để cho cô ngồi, cô cảm thấy ngượng ngùng, hơn nữa còn vô cùng áp lực.
Người đi theo đa số là nam, cũng có mấy cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp, các cô “như hổ rình mồi” nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Thuần.
“Tổng giám đốc, ngài đi đường cực khổ, tôi xin thay mặt toàn thể nhân viên chúc ngài sức khoẻ dồi dào, vui vẻ. Tôi kính ngài trước một ly.” Giám đốc đứng lên mời rượu.
Cung Triệt cũng đứng lên, giơ ly rượu, khiêm nhường lễ độ: “Giám đốc Vương, tôi mời anh một ly, anh vì công ty mà nỗ lực rất nhiều, vô cùng chuyên nghiệp, làm việc kiên định, thân thiện với cấp dưới, anh là tấm gương của công ty chúng ta, cảm ơn anh! Còn nữa, tôi chân thành chúc mọi người trên con đường làm việc, cố gắng thực hiện đầy đủ tinh thần của tập đoàn Hoàn Nghệ, đoàn kết phấn đấu, làm đến nơi đến chốn, dám nghĩ dám làm, dùng trí tuệ của mọi người tạo nên Hoàn Nghệ huy hoàng sau này! Vì tất cả chúng ta cạn ly!”
“Cạn ly!”
“Cạn ly...”
...
Nhiều người giơ ly lên uống một hơi cạn sạch, mấy ly hạ xuống, không khí cả phòng sinh động, không hề gò bó.
“Em đừng uống nhiều quá, ăn cơm đi.” Cung Triệt chợt cúi đầu nói với Ninh Tiểu Thuần, Ninh Tiểu Thuần hoảng hồn, rồi ngoan ngoãn gật đầu, lòng thấy ngọt ngào.
Lúc này một người đẹp ngồi ở bàn đột nhiên đứng dậy, hơi nghiêng người, tay phải bưng ly rượu, tay trái đỡ đáy ly, mỉm cười, ném ánh mắt lên người Cung Triệt, ngọt ngào nói: “Tôi hôm nay lần đầu tiên được gặp tổng giám đốc, muốn mượn cơ hội này, kính rượu tổng giám đốc. Tôi vào công ty đã gần ba tháng, vô cùng cảm ơn chiếu cố và đào tạo của Hoàn Nghệ, xin tổng giám đốc sau này chiếu cố nhiều, hi vọng sau này được chỉ bảo nhiều hơn.”
Người đẹp nói xong, cười nhẹ, cầm ly rượu nhấp khẽ. Cung Triệt không tiện từ chối, đành nâng ly lên uống. Ninh Tiểu Thuần bất đắc dĩ cực kì, mị lực đàn ông không thể đỡ à. Mấy cô trên bàn cũng bắt chước theo, lục tục đứng lên mời rượu, còn cố tình liếc mắt đưa tình, đàn ông trên bàn nhìn nhau, lòng hiểu mà không nói nở nụ cười.
Hoà theo không khí, có mấy anh chàng cũng bắt chước mấy cô, mời rượu Ninh Tiểu Thuần. Tất cả mọi người cao hứng nâng ly, Ninh Tiểu Thuần không thể từ chối, cũng hớp vài hớp.
Cung Triệt nhìn quanh phòng, đáy mắt thoáng hiện nét lạnh lẽo khó phát giác, anh đứng lên, bưng ly nói: “Mọi người có thể quen biết, làm việc chung trong Hoàn Nghệ, là một duyên phận, hi vọng chúng ta trong lúc làm việc phối hợp, hỗ trợ lẫn nhau; trong cuộc sống quan tâm, giúp đỡ nhau, để công ty chúng ta càng thêm phát triển. Mọi người vui vẻ là được rồi, đừng uống quá nhiều.”
“Được rồi, mọi người ăn cơm đi, ngày mai còn phải đi làm, đừng uống nhiều quá.” Giám đốc kịp thời đứng lên khuyên giải. Giám đốc khoảng tuổi trung niên, là người thông minh, mắt Cung Triệt hiện vẻ không kiên nhẫn vừa rồi đã bị ông nhìn thấy.
Nếu hai Boss lớn đều nói vậy, mọi người cũng không dám làm quá, đành cắm cúi ăn cơm.
Bữa tiệc đang lúc tiến hành, nhưng Ninh Tiểu Thuần uống rất nhiều nước, muốn đi WC, đành đứng dậy bảo Cung Triệt: “Thật xin lỗi, tôi đi rửa tay.” “Ừ.” Cung Triệt gật đầu, cười nói: “Đừng lạc đường đấy.”
Hứ, Ninh Tiểu Thuần thầm khinh bỉ anh, vẫn cứ thích trêu cợt cô. Cô bĩu môi, cầm túi xách đi ra.
Phòng khách sạn thiết kế lấy màu vàng kim là chủ đạo, đầy phong cách Đại Trung Hải, còn thêm đồ trang trí từ khắp nơi trên thế giới. Hành lang khách sạn có suối phun theo tiếng nhạc kiểu Italy, phong thái riêng biệt, xa hoa. Ninh Tiểu Thuần lúc đi ngang đó, vô tình thấy bóng dáng quen thuộc.
Có một chàng trai nho nhã khôi ngô cực kì đứng đó, như dỗ dành trẻ con, giọng nói dịu dàng nói với cô gái: “Ngoan, đừng giận mà, vào ăn cơm đi.”
Cô gái nhíu đôi mày thanh tú, tràn đầy oán giận trừng người trước mặt, giả bộ tức giận hừ một tiếng. Chàng trai yêu thương ôm cô vào ngực, thân mật vuốt ve mái tóc đen mềm của cô gái. Mặt anh ta ngập tràn cưng chìu với người yêu, thần sắc biểu cảm đó là người ta mê muội.
Cô gái đẩy anh ta ra, nói: “Được rồi, chúng ta ăn cơm.” Nói xong xoay người, giẫm gót giày đi vào phòng. Nhưng mắt cô nàng rõ ràng là đang cười vui, không thấy giận chút nào, chàng trai sau cô bất đắc dĩ thở dài, đi theo.
Ninh Tiểu Thuần đứng từ xa thấy cảnh đó, kinh ngạc không thôi. Cô gái đó là Hạ Phi Sắc, vậy người kia là bạn trai cô ấy sao? Cứ xem là vậy, người đó không phải là tổng giám đốc J báo chí nhắc đến đó chứ? Vậy là, cô ấy với Cung Triệt lúc đó không có gì mờ ám à?
Nghĩ vậy, cô chợt nở nụ cười. Chuyện xảy ra gần đây, thật là làm cho lòng người thấp thỏm, thật 囧囧...
Ninh Tiểu Thuần cười cười, đi vào phòng. Cô trở lại bữa tiệc không lâu, Cung Triệt nói phải chuẩn bị về. Ninh Tiểu Thuần không có ý kiến, cả ngày nay bận rộn làm cô cũng mệt mỏi, về sớm nghỉ ngơi cho khoẻ. Mọi người lại không chịu, nhiệt tình muốn Cung Triệt ở lại, bảo anh về trễ một chút, nhưng Cung Triệt đứng lên nói: “Ngại quá, có người mệt mỏi, mọi người cứ tiếp tục, chúng tôi về trước.” Nói xong kéo tay Ninh Tiểu Thuần, ý bảo cô đứng lên đi về. Mọi người nghe vậy, đều sửng sốt một hồi. Người đó là anh, hay là người ngồi cạnh anh là cô đây?
Ninh Tiểu Thuần không chú ý biểu cảm của mọi người, nghe lời đứng lên, gật đầu chào họ, theo Cung Triệt ra ngoài. Cô đang đi đột nhiên cảm thấy như có mũi nhọn sau lưng, phía sau hình như có rất nhiều ánh mắt tối tăm nhìn chằm chằm cô. Cảm giác này thật khổ sở, cô đổ mồ hôi lạnh, bước nhanh hơn, ra khỏi phòng.