Thời gian trôi qua rất mau, ông mặt trời sắp lén lút lặn xuống phía Tây, đã tới giờ tan tầm. Ninh Tiểu Thuần thu dọn đồ đạc xong, đang chuẩn bị ra về, thì điện thoại trong phòng vang lên, cô đành ngồi xuống bắt máy: “Xin chào, đây là văn phòng tổng giám đốc Hoàn Nghệ.”
“Là anh.” Nụ cười khẽ từ đầu dây kia truyền sang.
Ninh Tiểu Thuần lặng đi một chút, vội vàng nhìn hộp hiển thị số, cô xoa trán thở dài, là số trong phòng Cung Triệt, anh tính làm gì vậy chứ, “Tổng giám đốc có chuyện gì không?”
“Ăn cơm với anh đi.” Cung Triệt nhẹ nhàng nói, tâm tình hình như khá vui vẻ.
Tâm trạng anh tốt vậy là vì người đẹp Hạ à, Ninh Tiểu Thuần âm thầm nghĩ. Có điều bữa tối miễn phí đưa đến miệng, tội gì không ăn, ăn cũng không phải trả tiền, thế nên cô đồng ý.
Chẳng qua là, thiên hạ không có “bữa tối” miễn phí, đạo lý này Ninh Tiểu Thuần đã biết từ sớm. Nên bây giờ cô ngồi trong phòng, chờ Cung Triệt làm xong việc. Cô nhàm chán tìm quanh tìm quất, thấy không có chuyện gì làm, bèn khởi động máy lên mạng. Trong lúc cô đang muốn xem tin tức giải trí, thì Cung Triệt đi ra, cô không kịp xem đề mục phải tắt trang web ngay, tắt máy chạy lấy người.
Cung Triệt nói đưa cô đến một nhà hàng thú vị ăn cơm, Ninh Tiểu Thuần dọc đường cứ hỏi nhà hàng đó thú vị đến thế nào, anh đều cười không đáp, cuối cùng cô lười chẳng muốn hỏi, hừ, chơi trò bí mật nữa kia đấy. Có điều cô loáng thoáng cảm thấy hưng phấn, đây không phải là hẹn hò đấy chứ. Ninh Tiểu Thuần lén lén liếc trộm Cung Triệt, phát hiện sườn mặt anh rất tuấn tú, khoé miệng hơi cong cong, sóng mũi cao thẳng gồ gồ thật đẹp, khí khái vô cùng. Khuôn mặt sáng sủa, mang hơi thở tôn quý làm người khác phục tùng.
Cung Triệt dường như cảm nhận ánh mắt Ninh Tiểu Thuần, quay đầu hỏi: “Có chuyện gì không?” “Không có không có.” Ninh Tiểu Thuần vội vàng cụp mắt, xua tay. Anh thật là đáng nhìn thật, nhìn mãi không chán.
Cung Triệt lái xe ra hướng vịnh, lúc này bóng đêm bao phủ bầu trời trên biển, biển ẩn trong bóng tối, loang loáng trên mặt biển là ngọn hải đăng như mắt biển. “Đến rồi.” Cung Triệt tìm chỗ đậu xe, nói với Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần tò mò xuống xe, đón gió biển mằn mặn, rít rít ẩm ướt, mang theo hương vị biển nhàn nhạt. Cô nhắm mắt, giang rộng hai tay, cảm nhận vòng ôm của biển, cảm nhận hơi thở của biển. Nước biển dâng lên, sóng cuộn đánh vào bờ, đánh vào bãi đá ngầm bên bờ biển, bắn ra bọt sóng cao vút, phát ra tiếng “ào ào” tuyệt vời. Cô đứng trên bờ biển, nhìn hướng ra xa, cách đó không xa hình như có chiếc máy bay sừng sững trong đêm, dường như muốn giương đôi cánh khổng lồ.
Trong mắt Ninh Tiểu Thuần có mê hoặc còn có chút hào hứng, không hề chớp mắt nhìn chăm chăm máy bay đằng xa. Cung Triệt tựa như biết cô nghĩ gì, cười tủm tỉm nói: “Nhà hàng mô phỏng, chúng ta qua đó đi.” Nói rồi rất tự nhiên, kéo nhẹ tay Ninh Tiểu Thuần, chậm rãi đi qua.
Ninh Tiểu Thuần bị nhà hàng máy bay thu hút, toàn bộ tâm tư đều bị hút theo, không chú ý mười ngón tay hai người đan chặt nhau. Đây là nhà hàng thú vị Cung Triệt muốn dẫn cô đến sao, thật là ngạc nhiên nha, tâm tình cô vô cùng kích động, một mực kéo tay Cung Triệt “không ngại học hỏi”.
“Đó là máy bay quân đội thải ra được cải tạo thành nhà hàng, phục vụ khách hàng. Lúc dùng bữa khách hàng có thể quan sát buồng điều khiển, quan sát trạng thái khoang máy bay lúc bay, có thể nhấn nút gọi phục vụ giống như lúc đi máy bay thật luôn...” Cung Triệt kiên nhẫn giải thích. Đương nhiên, chuyện này là do anh nghe kể lại, chứ vẫn chưa tự thể nghiệm lần nào.
Cung Triệt và Ninh Tiểu Thuần vào máy bay, lên bậc thang, thì có phục vụ ra đón, đưa họ vào chỗ ngồi đặt trước. Chiếc máy bay này từng bay khắp thế giới làm nhiệm vụ, sau đó ngừng bay. Không gian bên trong nó rất lớn. hoàn toàn thích hợp để cải tạo thành nhà hàng, có thể thu hút hành khách cảm thấy hứng thừ đối với bộ khung bên trong, cũng như những người hiếu kì như Ninh Tiểu Thuần. Nội thất có hơn bốn mươi chỗ ngồi, còn có một quầy bar đa năng, khách hàng ở đây có thể nhấm nháp bia, rượu vang cùng các loại beefsteak.
“Anh đặt chỗ hồi nào vậy?” Ninh Tiểu Thuần ngồi vào ghế, nhìn đông ngó tây. Chẳng lẽ anh đã “âm mưu” từ trước?
“Vô tình mà có.” Cung Triệt tâm trạng rất tốt, giọng điệu thoải mái.
Bữa tối lần này là do thắng Đinh Cẩm, anh và Đinh Cẩm quen nhau đã lâu, khi đó anh du học ở nước ngoài, qua mấy người bạn mà quen với Đinh Cẩm năng lực xuất sắc, phong thái vô hạn. Hai người học chung trường đại học, chị là đàn chị của anh. Đàn chị này có sở thích đặc biệt, rất thích trêu ghẹo đàn em, họ đều sợ chị, nhưng lại không ghét. Sau khi anh tốt nghiệp về nước, bắt đầu bận rộn công việc, không còn liên hệ, gần đây mới gặp được một lần. Nhiều năm không gặp, chị vẫn cứ hay trêu chọc, nhưng anh đã không còn là chàng trai ngây ngô của trước kia, trên bàn ăn đấu trí với chị Cẩm, thắng được bữa cơm này.
Vô tình mà có?! Ninh Tiểu Thuần nghiền ngẫm bốn chữ này, không hiểu ra sao. Thức ăn ngon mắt đưa lên, cô không nghĩ nữa, bắt đầu tấn công tới tấp. Bữa tối ngon miệng hoàn cảnh vừa ý, không khí ấm áp, không biết thế giới bên ngoài đã bắt đầu cuộn sóng.
Báo chiều toà soạn nào đó đăng tin giật tít có một không hai [CON CƯNG GIỚI TÀI CHÍNH YÊU NGƯỜI MẪU THỜI TRANG HẠ PHI SẮC NỔI TIẾNG], văn hay hình đẹp nói rõ thần tượng Hạ Phi Sắc mới nổi đào hoa đầy người, lúc trước thì dính tai tiếng tình ái với tổng giám đốc J giới tài chính, sau thì ra ngoài hẹn hò với tổng giám đốc G, vẻ mặt ngọt ngào, nghi ngờ có tình yêu mới...
Tuy rằng mắt người đàn ông trong hình bị che mờ, nhưng người tinh mắt đều có thể thấy anh ta là ai. Khoảng thời gian này giới giải trí sóng êm gió lặng, không xảy ra chuyện gì, thế là paparazi quyết định cắn chặt không buông chuyện này, tranh thủ tăng lượng tiêu thụ báo của toà soạn, đào bới tận gốc rễ.
Nam chính trong hình không hề hay biết đang cùng cô gái của mình ngồi trong khoang máy bay vui vẻ dùng bữa. Cung Triệt lắc lắc ly rượu chân dài trên tay, nhấp một hớp, hỏi Ninh Tiểu Thuần: “Beefsteak tối nay ra sao?”
Ninh Tiểu Thuần buông dao nĩa, lấy khăn lau miệng, nói: “Rất ngon.” Ăn ngon đến nỗi thiếu chút nữa nuốt luôn lưỡi, cô cười thoả mãn.
Sau khi ăn uống no nê, hai người thanh toán xong, rời nhà hàng. Hai người chậm rai đi dạo ven bờ biển, biển vỗ dưới chân họ, sóng nhẹ nhàng vỗ vào đá, chạm nhau tạo thành bọt sóng. Ánh trăng dìu dịu chiếu trên mặt biển. Ánh sáng của ngọn hải đăng xa xa toả trong không gian tối tăm, như một viên hồng ngọc.
Hai người bây giờ như thoả mái hơn, hướng đi ra biển. Gió biển vẫn lạnh, phất vào mặt, quất lên mọi chỗ trên người. Ninh Tiểu Thuần nhảy nhót chạy băng băng trên bờ cát, đi vài bước cát len vào giày, cô cởi giày cao gót ra, chân trầm giẫm lên cát mềm. Hạt cát còn mang hơi nóng mặt trời, ấm áp, làm cho chân thấy ngứa. Cung Triệt thấy cô vui thích, bất giác nở nụ cười.
Ninh Tiểu Thuần nhìn biển rộng mênh mông, bầu trời đen thẫm, thoái mái thờ phào nhẹ nhõm. Một ngày mệt nhọc như bị gió biển thổi bay, cô ngồi trên tảng đá lạnh lẽo ướt nhẹp, hít vào gió biển xen lẫn mùi cá, hớn hở thò tay nghịch nước. Cung Triệt cũng bước đến, đứng cạnh cô, ân cần chắn gió cho cô.
“Em rất thích biển.” Ninh Tiểu Thuần đột nhiên nghiêng đầu, nhìn Cung Triệt nói. Cung Triệt sững người, vươn tay xoa xoa đầu Ninh Tiểu Thuần, không nói gì.
Bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, tất cả như dừng lại. Ninh Tiểu Thuần khe khẽ nhắm mắt, hít sâu, cảm thấy như mình sắp tan vào biển, toàn thân thoáng cái như được lọc sạch. Lúc ấy trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ, đó chính là có anh mỗi ngày bầu bạn bên cạnh, nhìn ngắm biển khơi, trải nghiệm hỉ nộ ái ố của biển, cho đến già, hạnh phúc biết bao...
Lúc cô gần mở mắt, Cung Triệt chợt một tay ôm vai cô, một tay vòng qua eo cô, ôm cô nhốt vào ngực mình. Hơi thở ấm áp phả vào mặt, anh dịu dàng vươn ngón tay, lướt nhẹ qua gò má cô, chậm rãi viền quanh bờ môi, sau đó đôi môi mỏng lạnh buốt ẩm ướt chợt ập đến, phủ lên môi cô. Môi cô được mơn trớn lướt nhẹ, làm cô nôn nao. Rôi anh tăng thêm lực hôn, mút mát môi cô, lưỡi khẽ liếm trêu đùa cánh môi.
Anh đột nhiên hôn làm Ninh Tiểu Thuần ngẩn người, nhưng lập tức phản ứng, hai tay vòng qua cổ anh, đáp trả lại anh. Cô run rẩy hé môi, để lưỡi anh luồn vào miệng, mặc anh công thành chiếm đất.
Bàn tay Cung Triệt siết chặt eo cô hơn, lưỡi mềm linh hoạt di chuyển trong miệng cô, tìm kiếm lưỡi cô, cuộn lưỡi cô cùng múa với anh, mút hết ngọt ngào trong cô.
Dòng nước ấm lẻn khắp thân cô, đụng vào trái tim run bần bật. Anh mút chất ngọt, trắng trợn tìm kiếm môi lưỡi mềm mại của cô. “Em thật ngọt ngào...” Cung Triệt lẩm bẩm không rõ, tiếp tục dụ dỗ lưỡi cô.
Ninh Tiểu Thuần lén mở to mắt, mê mẩn nhìn Cung Triệt đang say tình, tóc anh rũ xuống trán hơi rối, như muốn phủ cả mi mắt. Anh khép hờ mắt, cảm giác thật mơ màng, mắt anh như có cảm xúc mãnh liệt bốc lên... Trời ạ, anh nhìn thế này thật đẹp, làm tim cô đập thình thịch, khó trách có nhiều cô sẵn lòng phủ phục dưới gấu quần anh.
Tay anh che trên mắt cô, che hết tất cả ánh sáng, đêm rất đen, nhưng lòng cô không trống vắng, vì có anh ở đây, cô có thể yên tâm. Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn nồng nàn nóng bỏng.