“Ô….Anh thật là không biết xấu hổ….” Cố Minh Mặc ủy khuất một chút liền không khống chế được nước mắt, nàng nhớ hôm qua bị dằn vặt tới nửa đêm, sau đó vô lực mơ mơ màng màng, hắn xác thực có hướng lên trên người nàng bắn không ít đồ vật.
“Tôi là chồng hợp pháp của em, có gì mà xấu hổ.”
Thịnh Phong căng eo đâm vào: “Để tới tuần trăng mật, chồng đây nhất định sẽ khai phá ŧıểυ âʍ ɦộ của em, dạy nó biết hút, thậm chí còn biết phun nha.”
“Ô ô ô….Ân A…..” Cố Minh Mặc khóc lóc rêи ɾỉ lại làm tên biến thái Thịnh Phong kia thỏa mãn dạt dào, thấy dương vặt không ngừng xuất hiện rồi biến mất, nàng không thể không phối hợp vói tay xuống kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hy vọng nam nhân nhanh một chút bắn ra.
“ŧıểυ tâm can, nắm chặt tay một chút, cứ như vậy thì chồng bắn không ra.” Thịnh Phong ngừng nghịch núm vυ" nàng, thay vào đó là vuốt ve khuôn khuôn mặt nhỏ, phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, thật muốn đem từng tấc trên cơ thể nàng ra ȶᏂασ một lần cho sướиɠ. Trên đời này sao lại có thể có nữ nhân hợp ý hắn như vậy chứ.
Cố Minh Mặc khóc lóc phối hợp, Thịnh Phong tàn nhẫn ȶᏂασ mười mấy cái sau rồi rốt cuộc cũng bắn ra tới, tϊиɧ ɖϊ©h͙ thật nhiều bắn trên bụng nàng, thậm chí còn văng một ít lên vυ", nàng khóc lóc càng thêm lớn tiếng, cảm giác giống như đã bị vũ nhục nghiêm trọng lắm.
Thịnh Phong chùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên vυ" nàng đi, sau đó sờ lên mặt nàng, khuôn mặt nhỏ bị bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙, vừa ướt át lại vừa sắc tình.
“Khóc cái gì? Chồng giúp em dưỡng nhan.”
“Biến thái…….!” Nàng mới vừa mở miệng mắng hai tiếng, liền bị Thịnh Phong đem ngón tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ vói đi vào, kẹp lấy đầu lưỡi, ngón tay đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bôi lên khắp khoang miệng nàng: “Đây là đồ ăn chiều, ăn cho nhiều một chút.”
Cố Minh Mặc hung hung cắn lấy ngón tay hắn, Thịnh Phong cũng không rút ra, chờ nàng phát hỏa xong mới thu hồi ngón tay bị cắn đến chảy máu, nhẹ nhàng ấn lên cái bụng nhỏ của nàng, ánh mắt thâm trầm đen nhánh, du͙© vọиɠ mười phần, khàn khàn cất tiếng: “Em cũng thật biết cách câu dẫn tôi.”
“Đồ thần kinh, ai thèm câu dẫn anh…..”
Hắn từ trên người nàng trèo xuống, kéo lại khóa quần, lại trở về một thương nhân tinh anh xuất chúng, còn nàng cơ hồ cả người trần truồng, thân thể dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, nước mắt nước mũi đầm đìa hệt như thiếu nữ xui xẻo vừa bị tra nam cường bạo.
Nàng vừa sợ vừa ủy khuất, vừa rồi Thịnh Phong ấn lên bụng nàng, nàng còn tưởng rằng mình sắp bị hành hung. Cũng chẳng trách Cố Minh Mặc nghĩ nhiều, là do Thịnh Phong lớn lên có chút dọa người, cao thì cũng không nói, còn cường tráng như trâu, cơ bắp rắn chắn, hai tay nổi lên gân xanh, đôi mắt thì hẹp dài, xương chân mày nhô ra, cười lên thì còn được, chứ một khi trầm mặt xuống thì âm trầm giống hệt tên tội phạm giết người, vẫn là kiểu người có thể dùng hai ba đấm liền có thể giải quyết một Cố Minh Mặc.
“Em có muốn chồng rửa vυ" cho em không?” Thịnh Phong tri kỷ hỏi han.
“Không cần!” Cố Minh Mặc mặc lại xong quần áo, vội vã tự mình chạy về phía phòng tắm.
Cố Minh Mặc tắm xong đi xuống lầu thì phát hiện ra đồ ăn đã có, mùi hương thật mê người, nàng lập tức nhảy nhót đi đến phòng ăn, ngửi ngửi mùi, rồi hỏi: “Cơm đặt ở đâu vậy anh? Thơm quá.”
“Anh nấu.”
“Anh nấu được hả?”Cố Minh Mặc há to miệng, không thể tưởng tượng nổi: “Anh không cần lừa tôi.”
Thịnh Phong vì nàng mà xuống bếp: “Mau tới ăn, không có việc gì đi lừa em làm chi?”
Cố Minh Mặc ngồi xuống, gắp một miếng thịt xào, đôi mắt liền sáng lên, không nghĩ tới anh ta cao lớn thô kệch, mà tay nghề lại tốt như vậy.
Nàng tinh tế đánh giá Thịnh Phong một chút, trừ bỏ mặt dày không biết xấu hổ ra, thì hắn cũng coi như là một ông chồng biết săn sóc, quan trọng nhất là tay nghề lại siêu, nghĩ nghĩ liền thích ý cười lên, nàng chọc chọc tay hắn, cười đến cong cong đôi mắt: “Ăn ngon thật.”
Thịnh Phong sững người một lát, lại gắp cho nàng thêm chút đồ ăn, hắn bị hạnh phúc bất ngờ đập cho không thốt ra được một lời cợt nhả nào, chỉ ậm ừ được một câu: “Ngon thì liền ăn nhiều một chút.”
Cố Minh Mặc ăn liền ba chén cơm thì mới dừng, bụng căng đến mức nằm bò ra bàn không động đậy nổi. Thịnh Phong nhanh nhẹn thu thập chén đũa, ném vào máy rửa chén, đang muốn tiến lại gần ôm nàng thì bị nàng một chân đá văng ra: “Cả người toàn mùi dầu mỡ, thúi muốn chết.”