Đợi đến khi Thịnh Phong thỏa mãn, trên giường đã bẩn đến mức không thể ngủ được, anh ta rút dươиɠ ѵậŧ ra, một vũng chất lỏng lớn bắn ra từ trong cơ thể cô, bắn ướt cả lông mu của anh ta, dùng áo ngủ mà Cố Minh Mặc cởi ra để lau sạch "của quý".
Cố Minh Mặc vẫn còn run rẩy, hai chân dang rộng, huyệt lầy lội, trên người có một số tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã khô, ngực và xương quai xanh đầy dấu hôn của người đàn ông, nằm bẹp trên giường khóc nức nở.
Lần này Cố Minh Mặc thực sự tức giận, mãi đến khi máy bay bay đến một nơi khác vẫn không chịu để ý đến Thịnh Phong.
Từ khi bước chân vào giới danh lợi, Thịnh Phong chưa từng tốn tâm tư cho phụ nữ, cũng vì thế mà anh tiếp xúc toàn những cô gái kỳ quái, những cô gái trẻ chính thống căn bản không muốn để ý đến anh, đương nhiên anh cũng chẳng có kinh nghiệm dỗ dành, bầu không khí cứ thế căng thẳng.
Cố Minh Mặc càng tức đến chết, cô chỉ muốn Thịnh Phong dỗ dành cô, nói vài câu dễ nghe là cô sẽ thuận theo, kết quả là tên khốn này trên giường thì nói một đằng làm một nẻo, xuống giường chỉ biết cố hôn cô, thấy Cố Minh Mặc thực sự tức giận rồi thì lại trốn sang một bên không nói gì.
Điểm dừng chân tiếp theo của họ là Hawaii, khách sạn họ ở cũng có cổ phần của Thịnh Phong, vừa vào cửa đã được tiếp đón nồng nhiệt, nhân viên phục vụ là một chàng trai lanh lợi, dù không nói được tiếng nhưng vẫn nhìn ra được bầu không khí không ổn của đôi vợ chồng này, giúp họ cất hành lý rồi nói vài câu dễ nghe rồi nhanh chóng chuồn mất.
Thịnh Phong nhìn thời tiết quang đãng bên ngoài, nói: "Chiều đi lướt sóng nhé? Anh dạy em".
Cố Minh Mặc nghe thấy giọng anh thì nước mắt rơi xuống, ném bộ đồ bơi xuống ghế sofa, nằm úp trên giường khóc.
Thịnh Phong thấy tê cả da đầu, cảm thấy còn khó giải quyết hơn cả công việc, trước đây bạn gái anh tức giận thì tặng quà là xong, nhưng anh biết Cố Minh Mặc không giống vậy, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh đã cảm thấy cô không giống những người phụ nữ khác.
Anh ngồi xuống bên cạnh Cố Minh Mặc, vỗ vỗ mông cô, "Đừng khóc nữa".
Cố Minh Mặc nhịn lâu như vậy cuối cùng cũng không nhịn được nữa, túm lấy cánh tay anh cắn mạnh một cái, chất vấn: "Tại sao anh không dỗ em!"
"Anh làm gì sai à?" Thịnh Phong hỏi rất hùng hồn.
"Anh làm em không vui!" Cố Minh Mặc đáp lại còn hùng hồn hơn, dùng đầu đập mạnh vào ngực anh, "Hồi đó anh đến nhà em cầu hôn đã nói thế nào!"
Thịnh Phong nghĩ đến biểu cảm suýt nữa thì nhồi máu cơ tim của bố Cố ngày hôm đó, không nhịn được bật cười, nhưng rất nhanh đã thu lại, ôm cô vào lòng, nói: "Anh đã nói sẽ không bao giờ làm em không vui, Mặc Mặc, xin lỗi em".
Mặc dù không biết mình sai ở đâu, nhưng Cố Minh Mặc đã cho anh bậc thang rồi thì anh đương nhiên phải thuận theo, anh không muốn nhịn dục trong thời gian hưởng tuần trăng mật.
Thái độ của người đàn ông rất chân thành, hơn nữa không giống như trước đây lại gọi cô là gan nhỏ bảo bối, cơn giận của Cố Minh Mặc đã tiêu tan hơn một nửa, ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, nói: "Lần sau anh phải đối xử tốt với em hơn".
"Được". Thịnh Phong đáp một tiếng, bầu không khí đang nồng nàn thì anh lập tức bắt đầu ngứa ngáy, anh đặt ngón tay lên eo cô, véo nhẹ phần thịt mềm ở eo cô một cách đầy ám muội.
Cố Minh Mặc biết anh đang thăm dò, cô nắm lấy cổ tay anh, nghiêm mặt nói: "Không được làm em đau".
"Trước đây anh làm em đau à?" Thịnh Phong hỏi ngược lại.
"Có! Lần đầu tiên đau chết mất!"
"Lần này nhất định sẽ khiến em thoải mái". Thịnh Phong thề thốt, "Đưa em lên thiên đường!"
"..". Cố Minh Mặc mặt đỏ bừng, vùi mặt vào ngực anh, tên lưu manh này có biết mình đang nói gì không vậy.
"Minh Mặc, anh sẽ đối xử tốt với em, ngay từ cái nhìn đầu tiên anh đã biết em là người đặc biệt". Thịnh Phong đặt Cố Minh Mặc lên đùi mình, bàn tay to lớn vén váy ngắn, cách trứ qυầи ɭóŧ bắt đầu trêu đùa nơi ẩm ướt, kẽ tay nhanh chóng cảm nhận được sự ướt át, du͙© vọиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh ta sâu sắc, lực tay ngày càng mạnh.
"Đau... nhẹ thôi..". Cố Minh Mặc vỗ tay anh ta, nghe lời anh ta nói mà tâm trạng vui vẻ, chẳng ai không thích nghe lời đường mật, dù trong lòng không biết thật giả cũng không ngăn được não bộ tiết ra dopamine vui vẻ.