“Không có việc gì.” Cố Minh Mặc khống chế lại cảm xúc: “Tôi nhớ mẹ.”
“Vậy về nhà thăm bà.” Thịnh Phong thực hào sảng: “Mỗi ngày em đều đi cũng được, tôi không có quy củ nhiều như vậy.”
Thế hệ trước nhiều người sĩ diện, không ít mẹ chồng mỗi lần tụ họp bên nhau đều phun tào con dâu hở chút là về nhà mẹ đẻ, giống như nhà chồng ngược đãi các nàng.
Thịnh Phong không có mẹ, Cố Minh Mặc nếu muốn đi đâu thì đi.
“Không giống nhau…..” Cố Minh Mặc cũng không hiểu được nàng bị làm sao, chỉ là nghĩ đến về sau không thể mỗi ngày đều ăn dầm nằm dề ở nhà nàng, nàng liền không vui, nàng dứt khoát chui vào trong lồng ngực nam nhân khóc nấc lên: “Tôi mất đi ôm ấp của mẹ rồi sao?”
Thịnh Phong bị nàng đột nhiên nhiệt tình làm kinh ngạc một chút, cúi đầu dối diện với đôi mắt ngập nước, tâm bỗng dưng mềm đi vài phần, hôn hôn cái trán của nàng, cười nói: “Không sợ, có chồng đây ôm em.”
Cố Minh Mặc chớp chớp mắt, hốc mắt còn vương ánh nước, bất thình lình ngọt ngào là chuyện gì đây?
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên mới làm không khí vừa xấu hổ lại vừa ngọt ngào này biến mất.
Cố mụ mụ gọi qua kêu Cố Minh Mặc dẫn Thịnh Phong về nhà mẹ đẻ ăn cơm.
Cố lão cha là một cái phú thương có EQ rất cao, không nói bản lĩnh có bao nhiêu lớn, làm người lại là loại nhất đẳng lợi hại, bề ngoài hiền hòa thân thiện, đối mặt với Thịnh Phong cường thế âm ngoan có tiền lưu manh cũng không hề siểm nịnh. Im bặt không hề nhắc đến trước khi kết hôn hắn như thế nào uy hiếp để Cố gia đem con gái gả cho hắn, chỉ mỉm cười tủm tỉm nói cho Cố Minh Mặc phải cùng Thịnh Phong hảo hảo sống, dám ở trước mặt Thịnh Phong bày ra tính đại ŧıểυ thư thì liền đem nàng về nhà, giáo dục lại thật ngoan thì sẽ trả lại cho Thịnh Phong.
Thịnh Phong nghe xong chỉ cười, nói cho cha mẹ Cố là Cố Minh Mặc tính cách tốt đẹp, cảm xúc của hai người rất tốt, một chút tính tình đại ŧıểυ thư cũng không có. Trong lòng lại âm thầm khen Cố lão cha thật tâm cơ, lần này rõ ràng là cảnh cáo hắn nếu dám khi dễ Cố Minh mặc thì liền đem nàng đón về nhà, chờ con gái bảo bối tha thứ cho ngươi thì mới trả về cho ngươi.
Ăn cơm xong, Thịnh Phong cùng Cố lão cha giống như bao cha vợ và con rể khác, bàn luận từ Nam Hải cho đến chiến sự Iraq. Lúc sau cáo biệt cùng người Cố gia rồi mang theo Cố Minh Mặc về nhà.
Ăn cơm chiều ở nhà, tâm tình Cố Minh Mặc hiển nhiên tốt lên không ít, tắm rửa xong ra tới liền nhìn thấy trên giường có một tên nam nhân trần truồng đang nằm, đồ vật giữa háng nhếch lên cao cao, mà tay nam nhân chính là đang nắm lấy ŧıểυ huynh đệ trên dưới loát động, thấy nàng ra thì liền nhếch miệng cười, dâm tà lại khủng bố, giống Doãn Chí Bình cùng Ngao Bái hợp thể: “Lại đây, giúp anh sục sục.”
Cố Minh Mặc ngốc ngay tại chỗ, động cũng không dám động.
Thịnh Phong thấy nàng đứng bất động cả nửa ngày, bèn vỗ vỗ bên giường nói: “Mau lại đây!”
Cố Minh Mặc căng da đầu đi qua, lập tức liền bị Thịnh Phong kéo lên trên giường, tay nhỏ bị hắn nắm lấy ấn lên dươиɠ ѵậŧ đang dựng đứng thẳng tắp hướng lên trời. Cố Minh Mặc thở cũng không dám thở mạnh, cắn môi chấp nhận nam nhân cầm lấy tay nàng trên dưới hoạt động, cảm giác ©ôи th!t nóng bỏng cứng rắn làm cho nàng có chút sợ hãi.
Thịnh Phong lại thấy thật sướиɠ, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đỏ đến mức sắp xuất huyết của nàng, khiến Cố Minh Mặc xấu hổ không dám nhìn lại hắn, lòng bàn tay sắp bị vật nóng bỏng kia nung cháy rồi.
Cố Minh Mặc cắn răng chịu đựng, nghĩ rằng đã kết hôn thì phải chậm rãi làm quen thân mật cùng hắn.
Thịnh Phong loát động mau đến sắp bắn ra, mà vẫn chưa nghe thấy Cố Minh Mặc mắng hắn, không khỏi tò mò nhìn thoáng qua, ai ngờ lại phát hiện nữ nhân mặt đầy ẩn nhẫn, nước mắt lăn theo khuôn mặt rơi xuống, cánh môi đỏ bừng bị cắn tới tái nhợt.
Thịnh Phong dùng tay vỗ về gương mặt ấm áp của nàng, dùng ngón cái giúp nàng lau sạch nước mắt. Cố Minh Mặc lập tức khóc to thành tiếng, chụp một cái gối đập qua: “Tránh ra! Anh dám khi dễ tôi!”
Thịnh Phong gạt gối đầu qua một bên, dùng dươиɠ ѵậŧ gắng gượng cọ xát vào đầu gối nàng, cười đến tà khí: “ŧıểυ tâm can, chồng đây thương em còn không kịp đâu.”