Hứa Giản vì tò mò nên vuốt mèo anh lông ngắn bên cạnh, bị nhân viên hiểu thành cậu đang tán tỉnh mèo cái, nên mới kiến nghị Tần Trầm tìm bạn đời cho cậu.
Với độ cuồng lông xù của Tần Trầm, tất nhiên hắn tình nguyện nuôi thêm một con mèo nữa, chờ Hứa Giản tắm rửa xong bèn đi một chuyến tới cửa hàng thú cưng.
Đáng tiếc Tần Trầm bị động vật xa lánh, chó mèo vừa trông thấy hắn lập tức rụt vào chỗ sâu nhất trong lồng, không có thú cưng nào muốn đến gần hắn.
Nhân viên cửa hàng thú cưng thấy cảnh tượng này, dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tần Trầm mang khẩu trang đeo kính râm. Nắm thật chặt điện thoại di động trong tay, lòng tràn đầy đề phòng, sẵn sàng gọi người khác đến giúp bất cứ lúc nào.
Người ta nói động vật hiểu được con người, cảnh tượng trước mắt, nhìn thế nào cũng thấy người này không phải người tốt.
Trước trở ngại lúc này, gương mặt Tần Trầm cũng mất đi tác dụng, đám thú cưng căn bản không cần mặt đẹp, chớ nói chi bây giờ hắn bây giờ còn che kín mít.
Kế hoạch mang mèo cái về nhà thất bại, sau khi về đến nhà, Tần Trầm xoa cằm nhìn chằm chằm Hứa Giản, dùng giọng thương lượng hỏi:
"Sữa Tươi, lẽ nào nhóc thích mèo đực hả?"
Hứa Giản vốn đang hờn dỗi vì chuyện vừa nãy Tần Trầm muốn tìm mèo cái cho cậu, kết quả bây giờ Tần Trầm lại hỏi cậu thích mèo đực không, tức đến mức râu mép hai bên cũng muốn dựng thẳng lên.
Bị Tần Trầm ôm vào trong ngực, hai chân Hứa Giản giẫm xuống bụng hắn, thoát khỏi cánh tay của Tần Trầm.
Sau khi cơ thể mềm mại nhẹ nhàng tiếp đất, Hứa Giản xoay mặt nhìn về phía Tần Trầm, hung hăng meo một tiếng: "Meoww!!"
Có phải não anh hỏng rồi không? Anh nói mèo đực thì làm gì?!
Tôi là trai thẳng!!
Cho dù giờ đã thành mèo cũng là mèo-thẳng thà chết không cong!!
Nhe răng trợn mắt kêu meo với Tần Trầm một lúc, Hứa Giản tức giận đến mức dựng râu mép xoay người rời đi.
Nhưng mà chuyện tìm bạn đời ấy, Hứa Giản càng nghĩ càng giận, chân ngắn sải bước một hai mét, cậu giận hờn chạy lại, nhấc chân tàn nhẫn đạp lên mu bàn chân đang mang dép trong nhà của Tần Trầm.
Đạp Tần Trầm xong, Hứa Giản cũng không liếc nhìn hắn lấy một cái, 'Hừ' một tiếng rồi quay đầu bước đi.
Một đạp này Hứa Giản dùng hết cả sức hút sữa rồi, nhưng dù sao bây giờ cậu cũng chỉ là mèo, cho nên chút sức này chẳng có hề hấn gì với Tần Trầm.
Thậm chí Tần Trầm cảm thấy Sữa Tươi kêu 'meo' rồi còn đạp mình một phát, siêu đáng yêu.
Đáng yêu, muốn vuốt.
Nhưng Tần Trầm cũng chưa thành công được vuốt mèo, bởi vì Hứa Giản còn đang giận hắn, đừng nói cho hắn vuốt, ngay cả ôm cũng không muốn cho hắn ôm.
Thậm chí nhìn thấy hắn thì lập tức nghiêng đầu qua chỗ khác, xoay mông về phía hắn.
Thấy Sữa Tươi không để ý tới mình, Tần Trầm cũng không quan tâm cậu có thể nghe hiểu mình nói chuyện hay không, bắt đầu nói linh tinh với cậu:
"Sữa Tươi ơi, ba ba muốn tìm cho nhóc một người bạn là vì muốn tốt cho nhóc, nhóc xem ở một mình cũng cô quạnh lắm đúng không? Dĩ nhiên, chúng ta là gia đình dân chủ, nhóc thích kiểu nào hay giống nào thì ba ba cũng không phản đối, nếu nhóc thực sự không muốn, chúng ta..."
Hứa Giản xoay mông về phía Tần Trầm, không hề nghe lọt mấy lời linh tinh của hắn, bây giờ trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ ——
Không được, mình phải nhanh chóng tìm cách trở lại thành người.
Hứa Giản sợ thời gian lâu dần, một ngày nào đó Tần Trầm thật sự mang về một con mèo cái cho cậu, sau đó nhốt cậu và mèo vào chung một cái lồng...
Nghĩ đến cảnh tượng đó, linh hồn Hứa Giản cũng run cả lên.
Nếu thật sự có một ngày kia, Hứa Giản quyết định cào Tần Trầm chết trước rồi tự sát.
......
Hậu quả khiến Hứa Giản tức giận chính là hơn nửa ngày cậu không để ý tới Tần Trầm, cũng không chịu ư hử tiếng nào.
Đến tối, Tần Trầm rửa mặt xong, vừa đi ra đã thấy Sữa Tươi nhà hắn còn chôn mặt trong ổ mèo, lưng đắp một tấm chăn mỏng, chỉ chừa cái mông xù lông ra ngoài, nhìn vào là biết sờ rất thích.
Tần Trầm chăm chăm nhìn ổ mèo nhìn hồi lâu, cuối cùng chỉ thầm thở dài ——
Xem ra Sữa Tươi thật sự không có hứng thú với mèo đực.
Hơn nữa nhìn bộ dạng này, có Sữa Tươi sẽ không hết giận trong thời gian ngắn đâu.
Vừa nghĩ bụng ngày mai ngủ dậy sẽ đi mua đồ chơi gì đó dỗ ngọt Sữa Tươi, Tần Trầm vừa vén chăn lên giường, nhưng khi hắn mới nằm xuống giường, một cái bóng màu trắng vụt qua khỏi ổ mèo, phi thẳng lên trên giường.
Nhìn mèo ngồi xổm trên bụng mình, Tần Trầm nghĩ mình muốn ôm mèo đến mức sinh hoang tưởng rồi, hắn bèn chớp mắt.
Mèo trên bụng vẫn còn, không phải ảo giác.
Hứa Giản nhảy lên giường Tần Trầm, điều này khiến hắn vừa mừng vừa sợ, ôm cậu lên ngang tầm mắt mình, khóe miệng giương lên:
"Sữa Tươi, nhóc không giận ba ba nữa hả?"
Sau khi nói xong, không chờ Hứa Giản phản ứng lại, Tần Trầm rút ngắn khoảng cách một người một mèo, dùng mặt của mình cọ cọ Hứa Giản, còn hôn tai cậu vài cái.
Cuồng lông đã được thoả mãn.
Hai chân trước của Hứa Giản đặt trên cằm Tần Trầm, một cái đặt bên má hắn, đối mặt với động tác vừa hôn vừa cọ của hắn, linh hồn người trong thân xác mèo của cậu dần dần bình tĩnh lại, Hứa Giản nghĩ ——
Đây có tính là liều mình hy sinh không?
Hứa Giản bỗng nhiên bay lên trên giường Tần Trầm, không phải vì cậu nguôi giận, cũng không phải bị sắc đẹp mê hoặc sau khi nhìn thấy Tần Trầm tắm rửa xong để lộ ra xương quai xanh và lồng ngực săn chắc, chỉ là vì cậu có chuyện quan trọng phải làm.
Hả? Hỏi cậu có chuyện gì nhất định phải làm trên giường trong tối nay á?
Phí lời, đương nhiên là...
Nhìn lén mật mã!
Ở nhà Tần Trầm bao nhiêu ngày rồi, Hứa Giản cũng nắm được thói quen sinh hoạt của Tần Trầm.
Theo như cậu đã quan sát nhiều ngày, mỗi ngày trước khi Tần Trầm đi ngủ đều sẽ sử dụng máy tính bảng hoặc laptop, vừa là để giải trí, vừa là để xử lý công việc.
Mặc dù hiện tại Tần Trầm đang trong kỳ nghỉ phép, nhưng cũng không thể cắt đứt liên lạc hẳn với người đại diện, phòng làm việc và những người khác, vẫn có chuyện cần chờ hắn xử lý, ký tên.
Mà khoảng thời gian đó, là cơ hội tốt nhất để cậu nhìn lén mật mã của Tần Trầm.
Cho nên vừa nãy khi thấy Tần Trầm lên giường Hứa Giản mới phản ứng mạnh như vậy, nhanh chóng chạy ra khỏi ổ mèo đến chiếm vị trí thuận lợi có thể nhìn lén mật mã ——
Trên bụng Tần Trầm.
Về phần tức giận, Hứa Giản nghĩ nhìn lén vẫn quan trọng hơn.
Cho dù làm một con mèo, cũng phải biết bên nặng bên nhẹ.
'Nhịn nhục' để Tần Trầm sờ soạng, sau khi vuốt lông đã đời, cuối cùng Hứa Giản mới được Tần Trầm thoả mãn thả xuống.
Hứa Giản vừa được thả ra, vô thức liếc nhìn lưng của mình, cậu nghi ngờ cứ để Tần Trầm tuỳ ý vuốt lông thế này, sớm muộn mình cũng có ngày bị hắn vuốt sạch lông.
Không ngờ làm mèo còn thảm hơn làm người, làm người chỉ lo chân tóc, mà làm mèo lại phải lo cho lông toàn thân.
Bởi vì mèo không chỉ bị hói đầu, còn có thể trọc lưng, trọc mặt, trọc đuôi, trọc chân...
Nói chung là trọc toàn thân.
Nhìn mấy sợi lông mèo trắng bắt mắt dính trên tấm đệm, Hứa Giản bắt đầu suy nghĩ không biết Bá Vương* có hữu dụng với mèo không, cậu có nên thừa dịp Tần Trầm không ở nhà, dùng Bá Vương để tắm.
霸王: Bawang: dầu gội kích thích mọc tóc.
Tuy nhiên chẳng mấy chốc, Hứa Giản cảm thấy mấy sợi lông rơi xuống của mình đều rất đáng giá, bởi vì Tần Trầm đặt cậu trên bụng rồi xem điện thoại di động một lúc, sau đó lấy laptop bên cạnh.
Thấy Tần Trầm đặt laptop trên đùi, Hứa Giản bỗng thấy phấn chấn hẳn, đôi mắt to nhìn chằm chằm động tác của hắn, chỉ sợ bỏ lỡ lúc hắn nhập mật mã.
Sau khi mở laptop, Tần Trầm cúi đầu thấy Sữa Tươi không chớp mắt chòng chọc nhìn vào bàn phím, không kìm được lòng lấy di động chuẩn bị chụp ảnh.
Còn Hứa Giản thấy tay Tần Trầm đang đặt trên bàn phím tự dưng bỏ ra, cậu nghiêng đầu sang: "Meo?"
Sao lại bỏ tay ra?
Thắng lợi đang ở trước mắt rồi, anh giai à, anh khởi động máy đi!
Nếu anh lười gõ chữ, thì anh đọc mật mã, tôi dùng móng vuốt gõ chữ giúp anh cũng được đó!
Ngay giây tiếp theo, Hứa Giản nghe thấy tiếng chụp ảnh vang lên sau đầu.
Hứa Giản nghe tiếng động nên xoay đầu lại, thấy Tần Trầm cầm điện thoại di động nhắm về phía mình, cười vô cùng dịu dàng bác ái.
Hứa Giản: "..."
Kiểu... rất cạn lời.
Nhìn Tần Trầm mê muội chụp ảnh, Hứa Giản càng nóng ruột hơn, hận không thể dùng móng vuốt nhấn tay Tần Trầm xuống bàn phím để hắn nhập mật mã.
Mà vì không muốn bị đưa đi giải phẫu nghiên cứu, Hứa Giản quyết định nhịn hắn lần nữa, nhưng cái đuôi quét qua quét lại trên ngực Tần Trầm lộ rõ vẻ nôn nóng.
Khi Tần Trầm chụp xong, hắn lại lên weibo khoe mèo:
Tần Trầm V: Mức độ dính người của Sữa Tươi càng ngày càng tăng, bây giờ đến lúc tôi làm việc cũng phải làm ổ trên đùi tôi, [hình ảnh] ×9.
Tần Trầm mới vừa đăng thành công, kéo một cái đã hiện lên mấy chục bình luận mới:
Nhìn cái gáy Sữa Tươi thôi cũng biết em nó xinh xỉu rồi!
Oa, anh đăng weibo rồi! Vui quá!
Cảm ơn Sữa Tươi, nếu không có em, tần suất đăng weibo của anh Tần tuyệt đối không thể cao như vậy!
Mị cũng muốn ngồi trên đùi ảnh! Mị muốn!
Người không bằng mèo, rớt nước mắt [khóc lớn] [ghen tỵ].
Anh ơi, anh còn thiếu mèo không? Loài mèo có thể làm cơm, là nghiên cứu sinh đang học đó! Em không chỉ có thể ngồi trên đùi anh cùng nhau làm việc, còn có thể làm ấm giường cho anh!
Mị đã có dự cảm sau này weibo của anh Tần —— cuồng khoe mèo.
......
Tần Trầm đang lướt weibo, Hứa Giản trên đùi hắn nóng ruột vò đầu bứt tai, thậm chí có lúc cậu còn dùng đệm thịt vỗ notebook để thu hút sự chú ý của Tần Trầm, thể hiện khao khát muốn nhanh chóng biết được mật mã của mình, nhưng đáng tiếc Tần Trầm không cảm nhận được.
Ngay khi Hứa Giản chờ đến nỗi như lửa đốt, đang chuẩn bị ra chiêu độc đạp Tần Trầm, Tần Trầm cuối cùng cũng để điện thoại xuống, tiện tay xoa đầu mèo rồi mới đặt tay lên bàn phím lần nữa.
Một tay Tần Trầm ôm Hứa Giản, một tay nhập mật mã.
Hứa Giản không thèm quan tâm mình vừa bị xoa đầu vừa bị ôm, thậm chí còn có suy nghĩ hy sinh oanh liệt ——
Ôm đi ôm đi, chỉ cần anh nhập mật mã, cho dù anh vuốt trụi lông cũng không sao.
Cuối cùng Tần Trầm cũng bắt đầu nhập mật mã, hai mắt Hứa Giản nhìn động tác của hắn không dám chớp lấy một cái, chỉ sợ nhìn lọt mất một kí tự nào.
Tốc độ đánh chữ của Tần Trầm không hẳn là chậm, nhưng cũng may hắn gõ bằng một tay, cho nên Hứa Giản vẫn thấy rõ hắn ấn những kí tự nào.
Hứa Giản thầm nhẩm 'Qin0811' trong lòng mấy lần để nhớ rõ, cậu biết 'qin' là bính âm của tần, nhưng bốn con số '0811' này có ý nghĩa gì?
Lẽ nào ngày 11 tháng 8 là sinh nhật Tần Trầm?
Hứa Giản không biết ngày sinh nhật của Tần Trầm là bao nhiêu, nhưng để cho dễ nhớ, cậy vẫn tạm thời coi 0811 là sinh nhật Tần Trầm.
Nếu đã biết được mật mã, Hứa Giản cảm thấy mình cũng không cần tiếp tục ngồi đây nữa, vậy nên cậu đứng dậy, meo một tiếng rồi nhảy ra khỏi lồng ngực Tần Trầm.
Vì tránh mình bị trụi lông, Hứa Giản cảm thấy không nên ở bên cạnh người cuồng lông như Tần Trầm quá lâu.
Notebook mới vừa khởi động, Tần Trầm đã thấy trong lồng ngực mình trống rỗng, hắn quay đầu nhìn Hứa Giản dưới đất, theo bản năng mở miệng gọi cậu:
"Sữa Tươi, đi đâu vậy?"
Hứa Giản sải những bước chân tao nhã hết sức lạnh lùng, đi đến ổ mèo, không thèm quay đầu lại, thầm nghĩ ——
Không đi nữa thì tôi sẽ bị anh vuốt trụi lông.
Hiện tại đã biết được mật mã notebook, Hứa Giản sẽ chờ khi Tần Trầm không ở nhà, tranh thủ lên mạng điều tra chuyện tai nạn của mình.
Nếu như điều kiện cho phép, cậu còn muốn dùng notebook của Tần Trầm đăng nhập tài khoản mạng xã hội của mình.
Nếu như cậu không đoán sai, chắc chắn cậu của cậu và bạn thân Trần Đậu Đậu bây giờ rất đau lòng khổ sở, cậu phải làm gì đó thôi.
_________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ông cậu and bạn thân: Xin lỗi Tiểu Giản, đã đoán sai rồi.
Giản Giản:????
Tần hốt shit: Thấy chưa, chỉ có tôi quan tâm đến cậu, mà cậu còn vô tình biết mật mã rồi chạy!!