Cũng bởi vì hai câu nói của Tần Trầm, Hứa Giản trước ánh mắt khích lệ của hắn, đầu óc nóng lên, gật đầu: "Được, tôi sẽ cố gắng hết sức."
Câu trả lời nằm trong dự đoán, Tần Trầm giơ tay xoa xoa tóc Hứa Giản, cười nhẹ:
"Tôi ở bên cạnh ủng hộ cho cậu."
Giọng điệu và hành động của Tần Trầm lúc này đều rất giống dỗ trẻ con, vành tai Hứa Giản thoáng chốc ửng hồng, trong lòng thót lên, cúi đầu nhanh chóng liếc nhìn bốn phía, thấy không ai để ý mới thoáng yên tâm.
Mặc dù Hứa Giản cũng không biết rốt cuộc mình đang biệt nữu chột dạ cái gì.
Thấy ánh mắt Hứa Giản né tránh không dám nhìn mình, Tần Trầm nhếch khoé môi, thu tay về.
Da mặt nhóc vô lương tâm, còn mỏng hơn so với trong tưởng tượng của hắn.
......
Ôm lấy ý nghĩ ngựa chết làm ngựa sống để Hứa Giản diễn thử, đạo diễn cũng không cho cậu nhiều thời gian chuẩn bị, rất nhanh có người đến gọi cậu chuẩn bị thử vai.
Nếu như Hứa Giản không được, đạo diễn chọn vai cần dành thời gian để tìm diễn viên mới.
Nửa tiếng sau, Hứa Giản đứng dưới ống kính, Tần Trầm nhìn cậu bên ngoài ống kính.
Chuyện đột ngột xảy ra cũng chưa kịp xoá cảnh, đạo diễn ngồi trong đám người lật qua lật lại kịch bản, sau đó ngẩng đầu nhìn Hứa Giản:
"Thế diễn phân cảnh Từ Phong biết được kế hoạch bị bại lộ, nam chính Du Tu còn bắt được cơ sở ngầm của bọn chúng đi."
Từ Phong chính là tên nhân vật boss trung cấp mà Hứa Giản phải thử vai.
Sau khi nói xong, đạo diễn hất hất tay cầm kịch bản về phía người kia, ý là: Cho Hứa Giản xem kịch bản.
Trợ lý đạo diễn hiểu ý, cầm kịch bản nhân vật phản diện đi tới bên cạnh Hứa Giản.
Vóc dáng trợ lý không cao lắm, mở kịch bản cho Hứa Giản 181 xem còn hơi nhón chân.
Hứa Giản săn sóc cúi đầu bằng trợ lý, nhìn lướt qua kịch bản, phát hiện một đoạn kịch bản này chỉ có mấy câu, ý chính là:
Từ Phong nghe đàn em báo cáo, giận không chịu nổi, ném cái ly trong tay vào mặt đàn em.
Trong đó còn kèm theo vài câu thoại, bên cạnh còn có một câu in đậm: [Cảm xúc phải tiến lên theo tuần tự từng cấp độ.]
Trong quá trình quay phim, những phân cảnh có nhiều cảm xúc thăng trầm, vui buồn giận dữ vân vân, hầu hết diễn viên đều cần thời gian lắng động cảm xúc, cho nên đạo diễn nói với Hứa Giản:
"Cậu tìm cảm giác trước, cảm thấy có thể thì chúng ta liền bắt đầu."
Hứa Giản đọc nhẩm kịch bản hai lần trong lòng, sau đó gật gật đầu với trợ lý đạo diễn, nhẹ giọng nói:
"Được rồi, cảm ơn."
Cách nhau gần như vậy, trợ lý đạo diễn có thể thấy rõ ràng từng sợi lông mi của Hứa Giản, khi cô nàng cảm thán lại là một 'yêu quái lông mi' trong lòng, đột nhiên không kịp chuẩn bị nghe giọng nói nhẹ nhàng của Hứa Giản, ngay lập tức hoàn hồn.
Nhìn nét mặt ôn hoà của Hứa Giản, trợ lý đạo diễn đỏ mặt, nhỏ giọng nói một câu 'Không có gì' sau đó ôm kịch bản cúi đầu chạy, vừa chạy còn vừa gào thét trong lòng ——
A a a rất lịch sự, nói chuyện còn rất dịu dàng!
Tần Trầm liếc mắt nhìn sắc mặt trợ lý đạo diễn ửng hồng, lại nhìn về phía Hứa Giản, khẽ cau mày khó nhìn ra:
Người này, lại đang trêu ghẹo lung tung.
Nhưng Hứa Giản không biết Tần Trầm đang suy nghĩ gì, nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó ra hiệu với đạo diễn, ý rằng: Tôi chuẩn bị xong.
Đạo diễn thấy thế báo cho thợ quay phim.
Cùng lúc thợ quay phim ấn nút bắt đầu, Hứa Giản đang ngồi trên ghế đạo cụ, thời điểm mở mắt một lần nữa, khí chất quanh người cậu dần thay đổi, vẻ ôn hoà căng thẳng ban đầu trong mắt không còn nữa.
Thấy khí chất quanh người cậu thay đổi, người xung quanh cũng theo bản năng thở nhẹ hơn, chỉ sợ quấy rầy cậu.
Hai chân Hứa Giản vắt chéo ngồi trên ghế, khuỷu tay khoác lên mép bàn, cơ thể hơi ngả ra, khép hờ mắt nhìn không khí trước mặt, trong mắt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn, giọng điệu có mấy phần hờ hững:
"Không phải bảo mày đi theo dõi Du Tu à? Tại sao quay lại?"
Lúc nói lời này, Hứa Giản đặt ngón tay trên bàn còn không nhẹ không nặng gõ lên mặt bàn, 'cộc, cộc, cộc' tiếng gõ lần lượt vang lên một tiếng rồi lại một tiếng, trong phim trường yên tĩnh có thể nghe rõ ràng, còn không có quy luật, ngột ngạt khó giải thích được, khiến lòng người không thoải mái.
Nhưng Tần Trầm không chớp mắt nhìn chằm chằm Hứa Giản, thấy tư thế ngồi như không xương của cậu, hơi nhíu mày ——
Ra dáng, xem ra lúc thường bỏ không ít công sức.
Sau khi Hứa Giản nói xong dừng lại vài giây, cậu đang đợi không khí đóng vai đàn em báo cáo lại.
Mấy giây sau, ngón tay Hứa Giản gõ bàn chợt khựng lại, nhếch khóe miệng, ngẩng đầu nhìn về phía đàn em không khí, nụ cười trên mặt hung hăng xấu xa:
"Nếu đuôi bị Du Tu tóm chặt, mày tìm ngày xử lý hắn, dù sao cũng chỉ là đứa con rơi vô dụng."
Từ Phong đá lưỡi sang má, giọng nói lạnh lùng, trong mắt lại để lộ ra vẻ hưng phấn, không biết là vì vứt bỏ đứa con rơi vô dụng mà hưng phấn, hay là vì cuối cùng cũng đối đầu chính diện với Du Tu.
Thế nhưng vẻ hưng phấn của Từ Phong không kéo dài vài giây, bởi vì đàn em nói cho gã biết, không chỉ là con rơi, ngay cả cơ sở ngầm mà bọn họ vất vả chỉ định cũng bị Du Tu nhổ tận gốc, kế hoạch của bọn họ, hoàn toàn bị bại lộ.
Từ Phong sửng sốt chốc lát, chống bàn đứng bật dậy, sắc mặt từ trắng thành xanh, nhìn chằm chằm đàn em của mình, gân xanh trên thái dương Từ Phong nhảy một cái, nửa ngày mới nặn ra một câu:
"Mày lặp lại lần nữa."
Đàn em nơm nớp lo sợ nghe vậy nuốt một ngụm nước bọt, đánh bạo há miệng vừa định lặp lại lời vừa rồi một lần, nhưng mà mới vừa phát ra một âm tiết, liền bị Từ Phong đột nhiên ném ly tới vỡ đầu chảy máu, nước nóng và máu cùng nhau thành dòng máu chảy xuống...
Sau khi Hứa Giản xanh mét đập vỡ ly, gã còn đá một phát cái ghế bên cạnh như xả giận, cho thấy nhân vật phản diện lần đầu tiên chạm trán với nam chính cơ trí thông minh, biểu hiện vẻ phẫn nộ sau khi nhiệm vụ thất bại vô cùng nhuần nhuyễn.
Nhìn Hứa Giản đưa lưng về phía mình, Tần Trầm thậm chí cảm nhận được nội tâm phẫn nộ ngột ngạt của cậu qua bóng lưng.
Tần Trầm suy nghĩ khi người này thật sự xù lông, có phải là chính là dáng vẻ này.
Ngay khi ghế tựa bị đạp lăn đi, đạo diễn hô lớn: "Cắt —— "
Hứa Giản ngừng động tác, khi quay người trở lại thì tất cả vẻ tàn nhẫn tức giận trong mắt đã biến mất, quay về vẻ ôn hòa trong sáng trước đây, đối diện với người xung quanh, thậm chí còn ngượng ngùng cười cười, không hề nhìn thấy cái bóng Từ Phong vừa nãy.
Có sáu năm kinh nghiệm biểu diễn ngẫu hứng, hơn nữa Hứa Giản cũng không phải người ngượng nghịu, cho nên để cậu thử vai trước mặt nhiều người như vậy cậu cũng không mất bình tĩnh.
Thế nhưng sau khi diễn xong, đối diện mười mấy ánh mắt xung quanh nhìn thẳng vào mình, Hứa Giản cuối cùng vẫn có hơi ngượng ngùng, giơ tay sờ sờ mũi.
Hứa Giản quay người, phản ứng đầu tiên phải là nhìn Tần Trầm, đối phương cười gật gật đầu với cậu.
Lần này không phải Tần Trầm gắn bộ lọc gì đấy, hắn thật sự cảm thấy biểu hiện của Hứa Giản khá tốt.
Thấy Tần Trầm gật đầu, bắt gặp ánh mắt của hắn, Hứa Giản hơi hơi thở phào nhẹ nhõm:
Tần Trầm cũng gật đầu, xem ra mới vừa rồi cậu diễn xuất không tệ lắm.
Trong lòng nghĩ như vậy, Hứa Giản có chút sốt sắng thấp thỏm giương mắt nhìn tổng đạo diễn.
Tuy Tần Trầm cảm thấy khá tốt, nhưng dù sao hắn cũng không phải đạo diễn, đến cùng có được hay không còn phải là đạo diễn lên tiếng.
Trước kia không phải Hứa Giản không nghĩ tới bước vào giới diễn viên lần nữa, nhưng ít ra không định quay lại nghề cũ nhanh như vậy, thế nhưng ông trời bỗng cho cậu một cơ hội thế này, cậu muốn nỗ lực một chút.
Nếu thử vai, tất nhiên trong lòng Hứa Giản muốn có thể thông qua.
Không chỉ Hứa Giản đang đợi đạo diễn lên tiếng, những người khác cũng đang chờ ông nói.
Mọi người xung quanh tha thiết mong chờ nhìn đạo diễn, ông nhìn chằm chằm Hứa Giản vài giây, cuối cùng hít sâu một hơi, cất giọng nói:
"Chúng ta hãy hoan nghênh Hứa Giản vào đoàn!"
Sau khi đạo diễn dứt lời, toàn bộ phim trường có vài giây yên tĩnh ngắn ngủi, sau đó không biết từ nơi nào vang lên một tiếng vỗ tay, như một viên đá nhỏ ném vào mặt hồ, từng vòng gợn sóng tản ra, cuối cùng mọi người bắt đầu vỗ tay hoan hô, còn có người cười nói chúc mừng với Hứa Giản.
Trong đó âm thanh lớn nhất chính là Tiểu Nam, nếu không phải kiêng dè anh Trầm ở đây, thậm chí nàng tưởng xông lên trước cho Hứa Giản một cái ôm thật chặt:
"Anh Hứa, em không ngờ kỹ năng diễn xuất của anh cũng tốt như vậy!"
Tiểu Nam không phải nịnh hót, nàng thật sự cảm thấy Hứa Giản 'thâm tàng bất lộ', vừa nãy diễn vai Từ Phong, ánh mắt tàn nhẫn khiến lòng nàng lúc này vẫn còn sợ hãi.
Vừa rồi Hứa Giản quả thực như biến thành người khác.
Không chỉ Tiểu Nam có ý nghĩ này, trong lòng những người khác ở đây cũng có ý nghĩ giống như nàng.
Hứa Giản ngây người còn chưa kịp định thần trong tiếng hoan hô, theo bản năng nhìn về phía Tần Trầm, còn có chút sững sờ ——
Đây là... cậu thông qua thử vai?
Bọn họ thật sự có thể quay phim cùng nhau?
Tần Trầm không khiêng dè Tiểu Nam nhiều như vậy, hắn đi tới vài bước đến trước mặt Hứa Giản, trong mắt tràn đầy ý cười:
"Chúc mừng cậu, biểu hiện của cậu còn tốt hơn so với tưởng tượng của tôi."
Thời điểm Hứa Giản lộ ra nụ cười xấu xa kiêu ngạo đó, Tần Trầm đã biết, nhân vật Từ Phong không ai khác chính là Hứa Giản.
Hứa Giản diễn nhân vật Từ Phong này rất có hồn, từng cử chỉ, như thể cậu chính là bản thân Từ Phong đang đấu trí đấu dũng với nam chính.
Bây giờ Hứa Giản còn hơi mơ màng, nghe Tần Trầm nói vậy theo bản năng đáp:
"Vui chung vui chung."
Tần Trầm nghe vậy sững sờ, sau đó bị cậu chọc cười, gật đầu:
"Vui chung? Cậu cho rằng năm mới đến à?"
Rốt cuộc Hứa Giản cũng hoàn hồn, giương mắt nhìn hắn: "Năm mới?"
Chưa kể, tiếng hoan hô xung quanh đây, thật sự mang bầu không khí năm mới.
Tần Trầm nhịn cười: "Ngài Hứa, tiếp đến chúng ta phải làm việc với nhau, mong được chỉ bảo nhiều hơn."
Hứa Giản hơi ngượng ngùng, trong lòng cũng vui mừng, lại vẫn không nhịn được lại hỏi một lần:
"Tôi thật sự làm được rồi?"
Nghe giọng Hứa Giản nghi ngờ, Tần Trầm đáp: "Lừa cậu sau này tôi sẽ không nuôi mèo."
Ban đầu Hứa Giản đang cảm thấy có chút không chân thực, nhưng nghe Tần Trầm nói câu này, ngay lập tức yên tâm.
Tần Trầm siêu cuồng lông mà nói câu nói như thế này, xem ra là sự thật.
Vui vẻ!!
Bên này Tần Trầm và Hứa Giản đang chung vui, đạo diễn bên kia cũng phấn khích không kém, không thể không nói với phó đạo diễn và trợ lý của mình:
"Lần này thật sự là nhặt được bảo, không ngờ kỹ năng diễn xuất của Hứa Giản tốt như vậy!"
Mắt nhìn người của Nhạc Ngu, quả thực không phải đại khái!
Lúc Hứa Giản thử vai, có rất nhiều động tác nhỏ chẳng hạn như gõ bàn, đạp ghế, nụ cười thâm độc đều là cậu ngẫu hứng phát huy, Tần Trầm không đoán được nhiều, nhìn thấy nụ cười vô cùng thâm độc của cậu, đạo diễn liền quyết định giao nhân vật Từ Phong cho Hứa Giản.
Ý nghĩ trong lòng đạo diễn lúc đó là —— chính là cậu ta, ai nói cũng không đổi được!
Phó đạo diễn lấy ngựa chết làm ngựa sống không ngờ ngựa này thật sự còn sống, mặt mày mừng rỡ:
"Có Tần Trầm và Thẩm Tịch, bây giờ thêm nữa một Hứa Giản nữa, em có dự cảm, phòng bán vé bộ phim này của chúng ta sẽ bùng nổ!"
Đạo diễn nghe xong, lời thề son sắt gật đầu: "Ít nhất sẽ không bổ nhào."
......
Nếu đã xác định để Hứa Giản diễn Từ Phong, trước đó cũng rất nhiều giai đoạn chuẩn bị, thù lao đóng phim, quần áo tạo hình, hợp đồng này nọ kia đều phải bàn bạc, bây giờ Hứa Giản là người 'ba không', cho nên Tần Trầm để lại vấn đề này cho người cực kỳ có kinh nghiệm trên phương diện này là Phan Mẫn xử lý.
Đây là bộ phim đầu tiên Hứa Giản diễn sau khi chấm dứt hợp đồng với Đắc Cổ, mặc dù phần diễn của Từ Phong không nhiều, nhưng "Kẻ sát phạt" có đạo diễn lớn và nhà sản xuất lớn, có Tần Trầm và Thẩm Tịch liên minh tham gia, bảo đảm doanh thu phòng vé cơ bản, nhân vật Từ Phong này đưa ra poster công khai, nhất định sẽ có một nhóm người muốn nó đến nỗi chen nhau vỡ đầu.
Hứa Giản có thể diễn lần này cũng là may mắn của cậu, đối với cậu mà nói xuất phát điểm mới này không thấp, thậm chí có thể nói là tốt.
Phan Mẫn đi bàn bạc công việc tiếp theo, buổi chiều vẫn phải chính thức quay phim, hiếm khi Tần Trầm và Hứa Giản có thời gian đi dạo trong phim trường.
Tần Trầm nghiêng đầu nhìn nụ cười từ nãy đến giờ của Hứa Giản vẫn không vơi đi, cũng cười, trêu chọc: